Đối với Nhiễm Nam và các trưởng lão mà nói thì khoảng cách một hai cây số còn chẳng có nghĩa lý gì nói chi hai bên đều đang ở trong làng Lưu Đày, cách nhau có bảy tám trăm mét. Tốc độ tấn công nhanh đến khủng bố. Nhiễm Nam có dẻo, có lanh lẹ cỡ nào cũng khó mà tránh thoát hết được.
Muốn bay lên trời chui vào Thời Không Giới đâu có dễ dàng. Không nhanh tay hơn thì chỉ có nằm mơ mà thôi.
Trưởng lão người báo hét chưa hết câu kêu gọi đồng bào tấn công Nhiễm Nam thì Nhiễm Nam đã ra tay trước. Từ Bao Tay Trữ Vật tung ra một quả bom mini hạch nhân, rời tay liền nổ.
Ầm…
Một tiếng nổ trầm trầm vang rền khắp đảo nhỏ này. Một mặt trời nhỏ xuất hiện, tỏa ánh sáng trắng lóa mắt.
“A” “A” “A” “A”
12 tiếng hét cùng lúc vang lên, 12 trưởng lão cùng nhau ôm lấy đôi mắt của mình.
“Hừ, cản ta vào Thời Không Giới, không bị mù thì hãy tính tiếp nhé, bye bye” Nhiễm Nam quay lưng với nguồn sáng nên chẳng bị làm sao, nhanh chóng phóng thẳng vào Thời Không Giới, biến mất tăm hơi.
Vài giây sao quả bom cũng hết năng lượng, tắt ngúm. 12 trưởng lão nghiến răng nghiến lợi cố rướn con mắt ra nhìn, tên nào tên nấy cảm tưởng như đôi mắt của mình đang ngập ngụa trong làn nước trắng đụt vậy, mờ mờ ảo ảo.
Lão Khỉ ở trên trời đang so kè với Hấp Huyết Bức, vừa nhác thấy Nhiễm Nam tung bom ra là liền biết thằng nhóc này lại chơi cái trò bẩn khi trước lão từng bị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-uoc-luan-hoi/528484/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.