Trên tầng trời cao, gió lạnh lẽo. Tóc mai Nguyệt Dạ bay bay trong gió. Cô kéo Hùng Nam vào lòng, ôm cậu nhóc từ phía sau lưng để lấy hơi ấm. Dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hiện tại bay bằng thần khí, như đã nói, nếu chỉ điều khiển thần khí để tấn công thì tốc độ di chuyển của nó còn nhanh hơn cả Huỳnh Ni chạy hết tốc lực dưới mặt đất nhưng một khi chở người để bay, bất kể là bao nhiêu người tốc độ đều giảm gấp 5 lần, tốc độ tối đa hiện tại khi chở Nhiễm Nam và Nguyệt Dạ chỉ đạt được tầm hơn 400 mét một giây. Từ Sài Gòn bay ra Hà Nội cũng không nhanh lắm. Nhiễm Nam thức làm bác tài lái thần khí bay cho đúng hướng, cảm nhận hai quả bưởi ấm áp trên lưng mình, hắn ta cảm thấy rạo rực kỳ lạ.
“Không lẽ bây giờ ngừng lại tập thể dục nam nữ với nàng bây giờ ta?” Hắn càng bay càng lạnh, càng lạnh thì hơi ấm Nguyệt Dạ từ sau lưng truyền tới càng lạ thường. Cứ như vậy bay nguyên đêm trong khốn khổ.
Sáng sớm. Nhiễm Nam từ trời cao chọn một nơi vắng vẻ hạ xuống. Hắn nắm tay Nguyệt Dạ đi dạo phố. Cũng không vội vã đến văn phòng của Ngũ Đại Quốc Vệ làm gì. Dù sao cũng hơn ba tháng không liên hệ gì rồi, chậm trễ thêm một chút cũng không có gì khác biệt.
Hai người dẫn nhau đi qua mấy con đường, ngắm nhìn người dân bắt đầu mở cửa bán hàng quán. Công nhân, nhân viên thì lo đến chỗ làm sớm. Bố mẹ thì cho con ăn sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-uoc-luan-hoi/528462/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.