Nhã Hân lại bệnh tận ba ngày, Huỳnh Ni ép cô bé khó khăn lắm mới ăn được chút ít rồi uống thuốc. được ba hôm thì hết bệnh, khỏe lên được một chút.
Buổi trưa cả nhóm từ Sài Gòn trở về rồi. Đến tối Meow Meow đến thăm cô bé, nhìn bé mệt mỏi nằm trên giường mà lo lắng.
Từ xa Tuân Tử trong hình dạng robot đứng trên một nóc nhà quan sát, thấy không phải đối tượng đi ra khỏi nhà không phải Huỳnh Ni nên hắn lại tiếp tục án binh bất động.
“Nhã Hân, em xem nè” Meow Meow lật bàn tay ra, một màn linh lực xanh lá từ các đường vân tay tỏa ra, chiếu sáng lấp lánh. Một hư ảnh sợi dây leo mang theo lá cây hút lấy linh lực màu xanh rồi nhanh chóng tự lại thành vật thật.
“Oa đẹp quá, mẹ là thần tiên giống trong phim hả mẹ Mèo?” Cô bé nhìn không chớp mắt, vui thích vươn tay ra đem sợi dây leo cầm lấy.
“Em thích không? Có muốn làm được giống chị không” Meow Meow xoa đầu cô bé nói.
“Con cũng muốn, lần trước anh Nam có dạy con rồi mà con học mãi không được, con không hiểu gì hết”
“Anh ấy dạy em thế nào?”
“Anh ấy truyền cái gì vào đầu con đó, rất nhiều thứ mà con không hiểu gì hết á”
Meow Meow vỗ trán, cái tên mập này lại đi truyền tri thức trực tiếp vào đầu trẻ nhỏ a. Không nói đến việc con nít có chịu nổi lượng tri thức về tu hành khổng lồ như vậy không, với tâm trí yếu ớt của Nhã Hân, cô bé làm sao hiểu nổi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-uoc-luan-hoi/528358/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.