Lần đầu Du Trì khai trai, lúc bắt đầu còn thực tủy tri vị chủ động quấn lấy Ngôn Dục, sau đó thì mệt bở hơi tai, thế nhưng trạng thái của Ngôn Dục từ đầu tới cuối đều rất tốt.
Du Trì mơ mơ màng màng bị Ngôn Dục lật tới lật lui, sau đó lúc làm một lần nữa, trong lòng cậu bắt đầu hoài nghi nhân sinh, nghĩ thầm – đừng nói là Ngôn Dục nhịn mấy ngàn năm chỉ để chờ buổi tối hôm nay nha?!!!
Đây cũng là lần đầu tiên Du Trì cảm thấy hoài nghi nghiêm trọng với thể lực của mình, rõ ràng người xuất lực là Ngôn Dục, sao cậu lại mệt đến như vậy?
Du Trì suy nghĩ hợp lý về việc này như sau, Ngôn Dục dùng yêu lực, đem hết uể oải mệt mỏi chuyển lên người cậu.
Một đêm hoang đường, lúc ngủ thiếp đi Du Trì còn nghĩ ngày mai chắc chắc cậu sẽ không đứng dậy nổi, nhất định sẽ xuất hiện loại các đau nhức toàn thân như trong tiểu thuyết, tình huống như bị tàu hỏa cán ngang qua người vậy.
Nhưng mà dựa vào đồng hồ sinh học mạnh mẽ, vừa rạng sáng cậu đã mở mắt. Du Trì nghiêng đầu nhìn qua, Ngôn Dục nằm bên cạnh cậu, nhắm mắt còn đang ngủ. Nhìn thấy anh không có dấu hiệu thức dậy, Du Trì chớp mắt mấy cái, cười không ra tiếng.
Sợ đánh thức Ngôn Dục cho nên Du Trì thức dậy cũng không nhúc nhích, dùng ánh mắt thay ngón tay yên tĩnh miêu tả khuôn mặt của Ngôn Dục. Lúc Ngôn Dục ngủ sẽ thu lại khí tràng hờ hững và lạnh lùng không cho ai tới gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-van-hon-nhan-phi-nhan-loai/1005437/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.