Trong lúc lần thứ hai rơi từ không trung xuống, Du Trì cảm thấy tim mình nhảy lên đến cổ rồi, nắm thật chặt tay của Ngôn Dục, cũng không đoái hoài tới hình tượng gì nữa, trong miệng không ngừng nói: "Ngôn ca aaaaaaaaaa, quá caoooooooooo!!!"
Nghe thấy Du Trì gọi như vậy, Ngôn Dục nắm tay cậu thật chặt, ánh mắt nhìn cậu cũng có chút ngơ ngác......
Từ trên đài nhảy bungee xuống lại mặt đất, đầu óc Du Trì vẫn quay cuồng, cả người ở trong trạng thái: Tôi là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
Du Trì cảm thấy mình lâng lâng. ngôn tình hay
Sau khi hai người xuống lại có một đoàn khách khác lên đài nhảy bungee, người hơi nhiều, Ngôn Dục thấy sắc mặt Du Trì không tốt lắm, cho nên đỡ cậu đi về phía hơi trống trải bên cạnh nghỉ ngơi một chút.
Bước chân Du Trì phù phiếm, chân đạp trên đất nhưng lại cảm thấy không chân thực chút nào, cảm giác không trọng lực vẫn không rút đi. Chống đỡ vào Ngôn Dục bên cạnh đứng một hồi lâu, Du Trì mới hơi tỉnh táo một chút.
Sắc mặt của cậu có chút trắng, quay đầu ánh mắt mang theo lo lắng nhìn Ngôn Dục, hỏi: "Ngôn ca, anh không sợ sao?"
Tuy rằng trước đó Ngôn Dục có nói với Du Trì cứ trực tiếp gọi tên của anh, nhưng Du Trì cảm thấy gọi như vậy có chút không thuận miệng, cũng không thích hợp, cho nên đơn giản gọi anh là Ngôn ca. Cậu nghĩ thầm, Ngôn Dục đã sống nhiều năm như vậy, tuổi của cậu chắc cũng không bằng số lẻ tuổi của anh, cho nên gọi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-van-hon-nhan-phi-nhan-loai/1005416/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.