Không quản bọn Kim Ngao và Tiêu Ny có tin hay không, nhưng Ngôn Dục đối với Du Trì thật sự đặc biệt.
Nhìn gương mặt của Du Trì, Kim Ngao và Tiêu Ny cũng không đánh nhau, Tập Lang đi tới cùng thảo luận với hai người bọn họ xem có phải Ngôn Dục thấy Du Trì lớn lên đẹp mắt cho nên mới biến thành lão tâm cơ trong miệng con người hay không.
Cũng thừa dịp Ngôn Dục còn chưa tới Sở, ba yêu bọn họ mới dám thảo luận chuyện như vậy.
Kim Ngao sờ cằm mãi vẫn không nghĩ ra, nói: "Không thể nào, rõ ràng tôi còn đẹp trai hơn Du Trì mà, sao lão đại không thích tôi?"
Tập Lang và Tiêu Ny đang nhỏ giọng thảo luận dừng một chút, sau đó Tiêu Ny nhìn Kim Ngao, ý tứ trong mắt – đã sống mấy ngàn năm rồi, dáng dấp anh ra sao trong lòng anh không tự chấm điểm được hả?
Tập Lang cũng đĩnh đạc nói: "Trong nhà anh không có gương sao, sinh nhật 5469 tuổi của anh tôi sẽ tặng anh một cái, là loại gương soi toàn thân."
Kim Ngao: "... 5469 tuổi của tôi đã qua không biết bao nhiêu năm rồi."
Tập Lang kinh ngạc: "Vậy bây giờ anh bao nhiêu tuổi?"
Kim Ngao đẩy đẩy mắt kính, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: "Cậu đoán xem?"
Tiêu Ny mỉm cười mở miệng: "Tôi đoán anh Nhị đại gia (?)."
Kim Ngao: "Nhị đại gia đã chết, có việc hóa vàng mã."
Bởi vậy vấn đề đang thảo luận của bọn họ bắt đầu sai lệch, biến thành thảo luận việc yêu chết rồi có thể nhận được tiền giấy giống con người hay không.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-van-hon-nhan-phi-nhan-loai/1005412/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.