Sau khi giải quyết xong chuyện của Tôn Phẩm, Du Trì cũng không biết thần kinh Minh Chi bị làm sao mà lại quấn lấy cậu, mỗi ngày đến Phi nhân loại còn sớm hơn cả Du Trì.
Sáng sớm hôm nay, đã thấy Minh Chi ngồi xổm ở cửa Phi nhân loại, Du Trì bó tay toàn tập.
Minh Chi nhìn qua, thấy Du Trì cách mình còn vài bước chân, vô cùng vui vẻ: "Du tiên sinh..."
Minh Chi đứng dậy, nói được nửa câu đột nhiên im bặt, sau đó Du Trì thấy cô cau mày, biểu tình dữ tợn lấy hơi... ôi trời, chân của cô đâu? Sao cô lại không cảm giác được chân của mình còn ở đây vậy?
Du Trì nhìn chân của cô: "Tê chân rồi sao?"
Ngồi xổm quá lâu bỗng nhiên đứng dậy, Minh Chi cảm thấy chân của mình tê đến nỗi bại liệt nửa người dưới rồi. Giống như trở thành phế hoa yêu.
Đỡ tường đứng tại chỗ nhảy nhảy vài cái, cảm thấy đỡ nhiều rồi Minh Chi mới nhìn Du Trì, cãi sống cãi chết: "Không có tê, hoa yêu chúng tôi sao lại tê chân được chứ."
Du Trì nhìn Minh Chi: "Nếu như chân cô không tê sao lại run dữ dội vậy, không có sức thuyết phục gì cả."
Minh Chi khom lưng đấm chân mình một cái, mở miệng đáp: "Tôi đây không gọi là tê chân, là tê rễ."
Chân tê là chuyện không thể, đời này cũng không thể tê chân. Hoa yêu các cô không có chân, chỉ có rễ, cho nên chỉ có thể tê rễ. Tê rễ...
Du Trì lần đầu tiên nghe thấy từ này: "Khác nhau chỗ nào sao?"
Sau khi hóa thành hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-van-hon-nhan-phi-nhan-loai/1005398/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.