Người đã từng quen biết với Tôn Phẩm một đoạn thời gian đều biết nhà hắn rất có tiền, là một phú nhị đại, có thể trở thành công chức tiến vào cơ quan cũng là nhờ trong nhà nhét một số tiền lớn.
Thế nhưng hành động đi cửa sau này Tôn Phẩm không thấy có gì bất tiện, trái lại vẫn lấy làm vinh hạnh, thường xuyên lén lút đem ra khoe khoang, cảm thấy mình rất ghê gớm đến nỗi có thể bay lên.
Trong mắt Tôn Phẩm, chỉ cần trong nhà không có tiền bằng hắn, chỉ cần không phải phú nhị đại hay là con ông cháu cha thì đều là thằng nghèo. Dù cho người khác một tháng lĩnh lương mấy vạn mà hắn chỉ có ba ngàn.
Tôn Phẩm vừa đứng lên, dọa mọi người nhảy dựng một cái, cũng dọa tới cô gái ngồi bên cạnh hắn, khi cô gái phản ứng lại cảm thấy tình huống không tốt liền nhanh chóng kéo hắn, mở miệng nói: "Này, anh..."
Nhưng mà lời của cô gái còn chưa nói hết, đã bị Tôn Phẩm hất tay ra.
Khí lực của Tôn Phẩm rất lớn, tay của cô gái bị hắn hất ra trực tiếp nện lên bàn, khiến chén đĩa rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ nát lanh lảnh. Tay của cô gái bị thương cũng rất đau, phản ứng tiếp theo là ôm lấy tay của mình, nước mắt cũng sắp trào ra.
Nhưng mà Tôn Phẩm vốn đang nổi nóng, thấy chén đĩa của mình rơi vỡ nát càng nóng nảy hơn, cũng không quản phong độ thân sĩ cái gì nữa, đôi mắt trợn to nhìn cô gái rống lên: "Kéo cái gì mà kéo? Chén đĩa cũng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-van-hon-nhan-phi-nhan-loai/1005388/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.