Edit: Mr.Downer
Khi Tề Viễn đến Mỹ thì trời cũng đã tối khuya, nhưng trong nước lại là ban ngày, là thời điểm mọi người ăn cơm trưa. Lúc Lục Tư nhận điện thoại của Tề Viễn, cậu có chút kinh ngạc: “Sao anh còn chưa ngủ, lại còn gọi điện thoại cho em?”
“Anh vừa đến khách sạn, sợ em lo lắng nên gọi điện báo một tiếng.”
“Em không lo, anh đi ngủ đi.”
Tề Viễn ở đầu bên kia điện thoại như một đứa nhóc thích làm nũng, không chịu buông tha, nói: “Tư Tư, em không nhớ anh à?”
Lục Tư trả lời: “Không phải anh vừa mới đi sao.”
“Thế nhưng anh rất nhớ em, bây giờ anh rất rất rất nhớ em đó. Không có em bên cạnh, anh căn bản ngủ không ngon.”
“Đừng quậy.” Ngữ khí của Lục Tư cũng mềm nhũn ra, “Ngày mai anh còn phải làm việc, nghỉ ngơi cho tốt thì hiệu suất công việc mới có thể cao, anh nếu được thì về sớm một chút.”
“Bảo bối, có phải em cũng mong anh mau về nhà đúng không?”
“Ừa ừa, điện thoại đường dài tốn phí lắm đó.”
“Anh nạp tiền điện thoại cho em. Em ăn cơm chưa?”
“Chưa, em đang tính đi ăn.”
Tề Viễn thở dài, nói: “Vậy em nhớ ăn nhiều một chút, không thể chỉ ở một mình mà qua loa. Anh không ở bên cạnh nên không cách nào chăm sóc em được.”
Trong lòng Lục Tư ấm áp, thanh âm êm dịu nói: “Em biết rồi, anh cũng tự chăm sóc bản thân cho thật tốt.”
Hai người ngọt ngào một trận rồi mới cúp điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-tai-vien-dao/2952519/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.