*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mr.Downer
Tề Viễn cùng bạn cùng phòng ban đầu của Lục Tư đổi phòng ngủ cho nhau. Sau khi trở lại ký túc xá, Lục Tư giúp hắn thu dọn đồ đạc. Cậu treo áo khoác của Tề Viễn lên, hỏi hắn: “Làm gì mà cậu về nhà lâu như thế?”
Động tác trên tay Tề Viễn chợt dừng lại, xoay người nói: “Không có gì, trên đường tôi nán lại một chỗ thôi. Lúc trở về, có ghé qua một ngôi chùa ấy mà, người ta nói bùa hộ mệnh ở đó đặc biệt linh nghiệm, nên tôi cũng muốn lấy cho cậu một cái.”
Tề Viễn lấy từ trong túi ra một sợi dây đỏ có gắn một cái mõ nhỏ, hắn đeo sợi dây lên tay cậu, màu đỏ nổi lên trên làn da trắng nõn của Lục Tư, quả thật nhìn rất đẹp mắt. Tề Viễn cầm tay cậu, cười nói: “Tôi đến trễ, chưa cầu được bùa cho cậu. Thế nhưng sợi dây đỏ này là tôi tự mình kết, cái mõ gỗ cũng đã được khai quang, nhất định sẽ bảo vệ cậu bình an, vui vẻ, khoẻ mạnh cả một đời. Cậu cũng sẽ không bao giờ ngã bệnh nữa.”
* vòng đỏ
Viền mắt Lục Tư chợt nóng lên, cậu cười với hắn: “Không phải từ trước đến giờ cậu đều không tin những điều này sao?”
Đôi mắt Tề Viễn nhìn Lục Tư, nghiêm túc nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng số mệnh không phải do trời định, những ước nguyện khi còn bé của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-tai-vien-dao/2952502/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.