Edit: Mr.Downer
Tề Viễn trở về nhà vào kỳ nghỉ đông, nhà hắn nằm ở thành phố S, lộ trình không xa, nhưng lại khiến Tề Viễn cảm thấy dài dằng dặc. Trở về căn nhà có người thân nhưng như người xa lạ, không bằng mặt, cũng không hợp lòng mà diễn trò cha mẹ, hắn cũng cảm thấy mệt tâm.
Còn không bằng ở lại An Khê đón năm mới cùng Lục Tư.
Thật vất vả sống qua kỳ nghỉ, Tề Viễn tha thiết muốn trở lại. Ngoài trừ mấy lần nói chuyện qua điện thoại, hắn chưa được nhìn thấy Lục Tư gần một tháng nay.
Lục Tư đến trạm xe đón hắn, hắn vừa xuống xe, liền liếc mắt nhìn thấy Lục Tư đứng ở đó, quần áo trên người khiến cậu giống như một trái cầu, đặc biệt đáng yêu.
Tề Viễn nhanh chân đến trước mặt Lục Tư, Lục Tư còn chưa kịp nói chuyện, liền bị đối phương kéo vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy.
Lục Tư có chút mơ màng: “Làm sao vậy…” Đột nhiên nhiệt tình như vậy…
Tề Viễn chôn mặt bên trong hõm vai của Lục Tư, buồn bực nói: “Tôi nhớ cậu.”
Lục Tư hơi khẩn trương: “Có phải cậu ở nhà không vui đúng không? Bọn họ lại mắng cậu sao?”
Tề Viễn ngẩn ra, gật đầu khẳng định.
Lục Tư vịn tay lên vai đối phương, ôm lại Tề Viễn, một tay vỗ lưng hắn, an ủi: “Ngoan, đừng buồn, còn có tớ đây.”
Tề Viễn nghe lời gật đầu, thừa lúc Lục Tư không thấy mà nở nụ cười.
Sắp tới trung khảo (kỳ thi lên cấp ba),nửa học kỳ sau trôi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-tai-vien-dao/2952499/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.