Edit: Mr.Downer
Trong một lần kiểm tra gần đây, Lục Tư thấp hơn Tề Viễn một hạng. Lục Tư rất nỗ lực, nhưng thành tích lại bất đắc dĩ không như mong muốn, nếu so với thái độ học tập thờ ơ của Tề Viễn, thì mới thấy Tề Viễn thật ra rất lợi hại.
Lục Tư cẩn thận đặt bài thi để trước mặt Tề Viễn, chỉ vào chỗ sai, nhỏ giọng nói: “Tớ cố hết sức rồi, nhưng vẫn chưa hiểu chỗ này, cậu có thể chỉ tớ được không?”
Tề Viễn nhìn bài thi của cậu, tuỳ tiện viết trên giấy mấy cái công thức. Lục Tư hiểu rõ ra: “Cậu thật lợi hại… Tớ biết rồi, cảm ơn nhé.”
Bầu trời chạng vạng âm trầm xuống, mây đen cuồn cuộn kéo đến, mưa rơi rất to khi tan học. Tề Viễn cau mày, có chút buồn bực đứng ở cửa, phía sau có người nhẹ nhàng kéo áo hắn. Lục Tư cầm dù, đề nghị với Tề Viễn: “Cậu không mang dù à? Nếu không, tụi mình cùng về chung đi?
Tề Viễn cao hơn Lục Tư một chút. Cậu vất vả bung dù ra, dùng sức che dù cho Tề Viễn, phòng ngừa hắn bị ướt mưa, ngược lại khiến cho chính mình bị dính mưa không ít. Tề Viễn đoạt lấy cây dù, kéo Lục Tư vào phía trong một chút, hai người dùng chung một chiếc dù không tránh khỏi một chút chen lấn. Cả hai nhất thời sát lại gần nhau, cơ hồ có thể nghe thấy hô hấp của nhau. Trái tim Lục Tư đập nhanh lên một chút, cậu không nghe thấy tiếng mưa rơi bàng bạc phảng phất bên tai, chỉ nghe thấy tiếng tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-tai-vien-dao/2952493/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.