Hà Sở vừa định mở miệng, liền ngửi thấy một cỗ tin tức tố cay độc, thân thể cứng đờ, thân nhiệt người nọ liền đến gần, sau lưng truyền đến giọng nói của Lận Hồng Tân: " Hai người đang làm gì vậy?" 
Từng lời nói như đánh thẳng vào trái tim Hà Sở đã gần như ngừng đập, pheromone đánh thức nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào xương của cậu, giống một bàn tay bịt chặt miệng cậu lại, bóp chặt lấy cổ cậu. 
Lận Chiêu Hi cười không nổi, anh từ trước đến nay có chút sợ hãi phụ thân, mím miệng nói: "Không có chuyện gì." 
Lận Hồng Tân đưa tay đặt lên gáy Hà Sở, dùng ngón tay cái cọ xát vào tuyến thể, ngửi thấy một loại pheromone không hề xa lạ, tuyến thể mẫn cảm với pheromone đã 
lưu lại, không lâu trước đây có người đã sờ vào. 
Lận Hồng Tân đứng phía sau, Hà Sở gần như không thể nhúc nhích, cảm giác buốt giá và rùng mình kinh hãi dường như đóng băng từng tấc trên người cậu, linh hồn cậu bị mắc kẹt trong cơ thể đông lạnh này đang hoảng sợ kêu gọi. 
( Đề nghị Hà Sở lên tín hiệu ét o ét để chồng ẻm giải cứu kịp thời (・_・;)) 
Lận Chiêu Hi nhất thời nghĩ tới Hà Sở có khả năng sắp chết, nhưng con ngươi lại đông cứng một chút, sau đó giơ tay che sau gáy, tiến lên hai bước, nói: " Tiểu Hi và con đang nói chuyện, bố có thể đi ra ngoài được không?" 
Lận Hồng Tân nhìn thứ nằm trên mặt đất, nói: " Hai người đang cãi nhau?" 
Hà Sở nói: “Không có.” 
Lận Chiêu Hi không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-nguoi-bi-giam-cam/231708/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.