" Nếu bọn họ ra ngoài nhìn thấy, bọn họ sẽ tống anh vào tù" Hà Sở nghiêng đầu tránh đi.
Chung Giang Viễn biết nhà họ Lận làm quan chức, cho nên không dám quá phận Hà Sở, chỉ là cọ cọ sau gáy của cậu, như là muốn lưu lại hương của mình trên người cậu: " Em còn bao lâu nữa đến kỳ phát tình?"
Câu hỏi này khiến Hà Sở cảm thấy khó chịu, giống như tất cả mọi người đang đợi lúc này, sống lưng như bị gai lạnh đâm vào cứng đờ, đau đến lạnh cả người.
難堪 [nánkān]: 1. khó xử; lúng túng; bối rối
2. khó chịu nổi; không chịu nổi; không thể chịu đựng nổi.
Hán Việt: Nam kham
" Qua được kỳ phát tình xong, anh đưa em về, xem ai có thể quản em." Chung Giang Viễn hôn lên gáy anh thề, " A Sở, anh nhất định sẽ đánh dấu em, tốt nhất một lần liền mang thai con của chúng ta.". truyện đam mỹ
Hà Sở muốn cười một tiếng, sau khi Chung Giang Viễn rời đi, lại dựa vào tường nôn mửa, ánh đèn đường từ cửa sau chiếu vào tấm lưng gấp khúc của cậu, tựa hồ bị ánh đèn bẻ cong lưng, ọp ẹp cùng với bóng trên mặt đất hợp thành một.
Thật lâu sau cậu mới đứng dậy, dựa vào tường một lúc, lấy chìa khóa ra mở cửa sau, chuẩn bị vào phòng dọn dẹp lấy dụng cụ.
Cửa sau vừa đóng lại, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: "Sao con về muộn như vậy?"
Hà Sở tay run lên khi đóng cửa lại, máu toàn thân chảy xuống lòng bàn chân trong chốc lát, cậu cứng ngắc quay người lại, đối mặt với Lận Hồng Tân.
Lận Hồng Tân làm quan đã mấy chục năm, từ lâu đã tu luyện khả năng che giấu cảm xúc và tức giận, vẻ mặt nghiêm túc, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, nhìn so với thường ngày trông ôn hoà hơn chút.
Là Alpha lập tức ngửi được hương vị trên thân thể Hà Sở, trên mặt lộ ra một chút không hài lòng, cau mày nói: "Lại cùng bạn trai đi ra ngoài, không biết tự ái một chút sao?"
"Nguyễn Dịch nhìn thấy con đi cùng bạn trai, tới nhắc nhở con, con để mặt mũi của chúng ta ở đâu?"
Hà Sở cúi đầu không nói lời nào, bị Nguyễn Dịch nhìn thấy là chuyện không ngờ tới.
Lận Hồng Tân thấy cậu im lặng, ánh mắt tối sầm lại, nói: "Con về phòng đi, chúng ta nói chuyện."
Hà Sở: "Tiên sinh cứ nói đây đi."
Lận Hồng Tân giễu cợt nói: "Mày có thể cùng Alpha ra ngoài lêu lổng, còn không nghe dạy bảo, mày xem xem thành cái dạng gì!"
Vừa nói xong liền đi tới kéo tay Hà Sở, Hà Sở lập tức hét lên một tiếng, nắm tay vịn cửa sau không buông ra, có vẻ bị doạ sợ, muốn đánh thức tất cả mọi người.
Lúc đầu, trong căn phòng của những người hầu gần họ nhất, không một ngọn đèn nào sáng.
Mà Omega đối với pheromone Alpha đều thần phục theo bản năng, Hà Sở nắm chặt lấy tay vịn kim loại lạnh lẽo, mu bàn tay và cổ tay dùng sức nổi lên xương thịt, cơ hồ như sắp gãy.
Rốt cuộc cậu cũng khiến cả lầu hai sáng lên, Lận Tuyên đi xuống trước, nhìn thấy cha cô đứng cách đó không xa, đang đau đầu nhìn Hà Sở ngồi dưới đất.
Sau đó Lận thái thái cũng xuất hiện, Lận Chiêu Hi cũng tức giận lao xuống, đèn trong phòng người hầu cũng sáng lên, mọi người nhìn Hà Sở trên mặt đất như kẻ điên.
" Anh có bệnh à, đêm khuya rồi." Lận Chiêu Hi rất tức giận đứng dậy, đi tới, đá bay Hà Sở.
Hà Sở đứng lên, đối mọi người khom lưng, nói: " Xin lỗi."
Lận Tuyên đi tới đem em trai tùy hứng giữ chặt, đối Hà Sở nói: "Lần sau đừng về muộn như vậy, để ba ba và mọi người lo lắng."
Hà Sở gật đầu, nói: "Em đã biết."
Lận thái thái cũng kéo Lận Hồng Tân đi, Hà Sở đi theo mọi người vào biệt thự, chờ đến khi trở về phòng, khóa cửa lại, sau đó liền ngồi gục xuống đất.
Cậu đầu tiên là cắn mạnh ngón tay, sau đó nhìn thấy chính mình bị Lận Hồng Tân nắm cổ tay đến đỏ, tự mình xoa xoa vài cái, sau đó vùi mặt vào lòng bàn tay lạnh phát run.
Lúc nãy ở bên ngoài cậu không phải thực sự sợ Lận Hồng Tân. Điều thực sự khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng chính là sự im lặng sau khi hét lên, không một ai nghe thấy âm thanh của cậu.
Ở nhà họ Lận lâu rồi, Hà Sở cảm thấy mình như kẻ điên.
Bởi vì đêm nay tiếng hét của Hà Sở đã phá vỡ sự bình yên vốn có nhà họ Lận, bốn người trong nhà sắc mặt cũng chẳng tốt hơn là bao.
Lận Tuyên lên lầu nói: " Hà Sở cũng không còn nhỏ, chuyện của em ấy, bố không quản, em ấy là Omega, buổi tối liền hét lên như vậy, người khác nghe được sẽ nghĩ nhà chúng ta như thế nào đây?"
Lận Chiêu Hi lớn tiếng bước lên cầu thang, cũng lập tức nói: "Ba, lần sau nó lại phát điên, con sẽ khiến nó cút ngay."
Lận Hồng Tân từ trên lầu đi xuống, cơ mặt cứng đờ sau khi nghe hai người nói.
Khi hai người cùng nhau trở về phòng, Lận thái thái tắt đèn lầu bên kia, nằm ở trên giường quay lưng lại với Lận Hồng Tân, hương thơm hóa học tao nhã đọng lại trên người, làm lu mờ pheromone của chính mình - một Omega trung niên, cho dù được bảo dưỡng tốt đến đâu, đối mặt với Alpha của bà, các tuyến dưới da vẫn sẽ bán đứng bà, bộc lộ sự già nua thực tế hơn làn da của bà, và sức hút của bà đối với Alpha ngày càng giảm dần.
Lận Hồng Tân căng thẳng, nằm trở lại trong chăn bông không có hơi ấm hồi lâu, không biết lửa giận trong lòng là do liên tiếp cảnh cáo, hay là bị vật cưng bắt lấy không còn xương sống.
Nghĩ lại Hà Sở không quan tâm phản kháng, Lận Hồng Tân nghiến răng nghiến lợi nói: "Hà Sở muốn dọn ra ngoài, mấy ngày nay bà nên tìm nó một nhà ở bên ngoài."
Lận thái thái chìm trong bóng tối một lúc rồi cười tủm tỉm nói: " Ừ, chờ sinh nhật Tiểu Hi qua, lúc nào rảnh sẽ tìm nhà."
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến sinh nhật lần thứ mười sáu của Lận Chiêu Hi.
Mười sáu tuổi là ranh giới giữa Omega và Alpha, nói chung, sau độ tuổi này, mọi phương diện của cơ thể đều có xu hướng thành thục, và dần trở nên khác biệt đáng kể so với Beta.
Ngay cả khi sinh nhật Hà Sở mười sáu tuổi - con nuôi nhà họ Lâm - đã mời rất nhiều người, chưa nói gì đến sinh nhật của Lận Chiêu Hi.
Sớm hơn hai tháng trước, Lận thái thái đã bắt đầu chuẩn bị, hoa viên phía trước cũng đã được trang trí hoa lá tùy thích, phủ một lớp vải mỏng chống bụi, tựa như mấy bóng ma hắc ám.
Lận Chiêu Hi đứng bên cửa sổ nhìn một hồi, cảm thấy thật khó coi làm tức cái lồng ngực, vì vậy liền kéo rèm che lại.
Lận gia đã khôi phục an tĩnh, nhưng là vừa rồi đem hắn đánh thức kinh kêu còn gõ màng tai, chấn đến đầu người não ngất đi, ngực lại quay cuồng ghê tởm, làm trên mặt hắn khắc chế biểu tình có chút dữ tợn.
Nhà họ Lận đã yên tĩnh trở lại, nhưng tiếng hét đánh thức cậu vừa rồi vẫn văng vẳng vào màng nhĩ khiến cậu choáng váng đầu óc, ngực nhói lên vì buồn nôn, khiến vẻ mặt có chút dữ tợn.
Hà Sở được gia đình Hà Sở nhận làm con nuôi, Lận Chiêu Hi không thích đứa trẻ mồ côi đột ngột bị đưa về này - tính ghen tị của đứa trẻ rất đơn giản, Hà Sở bị đưa vào nhà họ Lâm không giống đứa trẻ trong cô nhi viện, cậu có làn da màu trắng và tinh tế trông giống như một con búp bê, như thể nó được sinh ra để chia sẻ sự quan tâm và yêu thương của người lớn một cách bình đẳng.
Tuy nhiên Hà Sở thường không được chú ý lắm, bây giờ ngoài cô giáo ra, trong trường hầu như không ai biết anh là con nuôi của nhà họ Lận, thậm chí trong nhà họ Lận, mọi người thường quên mất còn có một đứa trẻ khác trong gia đình.
Lận Chiêu Hi cho rằng bản tính cậu trầm lặng, thu mình như vậy, có lúc còn tưởng rằng người này chỉ là một Bạch Nhãn Lang ăn uống miễn phí ở nhà họ Lâm, tóm lại là anh không thích Hà Sở, nhưng anh có thể chịu đựng được có thêm người này ở trong nhà mình.
Giá như đêm đó anh không bắt gặp ba mình ra khỏi phòng Hà Sở.
Lận Chiêu Hi không biết cha mình nhận nuôi Omega từ khi nào, chỉ vì chiến tích, hay là định giữ người yêu ở nhà.
Nhưng mẹ và chị gái đều không chỉ trích bố mình vẻ đạo mạo lại cao cao tại thượng, làm anh càng không có tư cách, cũng không có dũng khí.
Cho nên hắn hận Hà Sở từ đó, loại hận này như là dội gáo nước lạnh đến thấu xương, đến nỗi nửa đêm tỉnh lại không ngủ lại được, trong lòng không khỏi nghĩ đến mấy chuyện kinh tởm.
Lận Chiêu Hi cắn môi dưới trắng bệch, thay đồ ngủ, trước khi đi ra ngoài liền đi vòng qua, đá vào cánh cửa đang đóng chặt.
Một âm thanh trầm vang không làm ai kinh động.
Nghĩ đến Hà Sở sau cánh cửa nhất định cả kinh đến phát run, hắn mới cảm thấy thoải mái hơn, bước ra khỏi cửa nhà họ Lâm.
Hắn đứng trên đường tối, gọi Nguyễn Dịch.
Đang ngồi nhậu với bạn thì nhận được điện thoại của Lận Chiêu Hi.
Lúc này đã gần mười một giờ, Nguyễn Dịch cũng không có ý định nhấc máy, trực tiếp đem điện thoại đặt ở trên bàn.
Trước đây hắn không thường xuyên ở trong nước và cũng không thường tụ tập với bạn bè, nhưng trước khi trở về Trung Quốc, các phương tiện truyền thông đã giúp hắn mở màn " Tư sinh tử chi chiến", và hắn cũng đã chuẩn bị ăn diện và ở chỗ này thiết lập vòng bạn bè.
Nói hắn không làm việc đàng hoàng thì cũng không phải, dù sao ban ngày vẫn là làm Nguyễn thị, nhưng là chỉ là như vậy, không dựa theo những gì Nguyễn Thời Xương an bài, cho nên đem lại cho Nguyễn Đạt nhiều cơ hội để thể hiện lòng hiếu thảo của mình.
Nguyễn Dịch độc chiếm một ghế dài, một tay cầm ly rượu Whisky, tay kia thản nhiên dựa vào sườn ghế sô pha, mày rậm cùng đôi mắt thâm thúy trong môi trường mờ mịt, có một loại ảm đạm lạnh lùng dường như không hợp với nơi này
"Có muốn Beta không? Chú ngồi đây như kiểu đòi nợ người ta, chú có để cho người ta buôn bán không vậy?" Triển Khâm ngồi xuống, rót cho hắn một ly rượu.
( Tôi quyết định để xưng hô: anh - chú nhé?)
Ngoài chuyện đính hôn, Nguyễn Dịch chưa bao giờ bị giới truyền thông chụp ảnh đăng tin tức gì liên quan tình ái, bên ngoài đều truyền rằng tình nhân của Nguyễn nhị thiếu đều ở nước ngoài, nhưng thật ra không có, hắn chỉ là không thích Omega.
Sự bốc đồng của Alpha và sự nhu nhược của Omega đều làm hắn cảm thấy chán ghét, hắn càng chán ghét cái loại cho rằng là thiên kinh địa nghĩa, nhưng lại không thể kháng cự được hấp dẫn mà kết hợp
Thiên kinh địa nghĩa: Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.
Trong ngữ cảnh này, nếu thuần Việt thì tôi sẽ edit là: " hắn càng chán ghét cái loại cho rằng là đó là điều hiển nhiên."
Thấy hắn không có hứng thú, Triển Khâm nói: "Quên đi, chú sắp kết hôn rồi, cũng nên giữ mình trong sạch. Nói cho anh biết vị hôn thê của chú, khi nào thì dẫn cô ấy ra ngoài gặp chúng ta?"
Nguyễn Dịch nghĩ về Uông Kỳ Duyệt, người mà anh đã gặp hai tiếng trước đó, nói: "Hôm nao."
"Cô ấy thế nào? Những lời đồn trước đây có phải là sự thật không?" Triển Khâm nghiêng người lại gần hắn, một Alpha cao lớn nhìn chằm chằm hóng chuyện bát quái.
Minh tinh không thiếu chính là bát quái, vị hôn thê của hắn đã lên trang giải trí nhiều hơn Nguyễn Dịch trong hai thập kỷ qua cộng lại, một nửa vẫn là Uông Kỳ Duyệt.
Nguyễn Dịch nghĩ đến vị hôn thê vừa mới mời vào nhà, nói: " Không hiểu biết."
"Chậc chậc chậc chậc." Triển Khâm, người thường hóng dưa khi không có việc gì, biết mười đầu ngón tay không đếm được lịch sử tình ái của Uông đại tiểu thư, cười trêu, "Nhị thiếu, anh thực sự lo lắng cho chú, chú sau khi kết hôn đổi tên là Nguyễn Lục, chú lần này hy sinh lớn lao đấy. "
Hóng dưa ? = hóng drama = hóng tin bát quái
Hôn nhân của Nguyễn Dịch vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì cả, huống chi ai cũng có được thứ mình muốn, hắn không để ý điều đó. Hắn nghe được Triển Khâm nói cười nhạo một chút, nhìn nghiêng, thấy Triển Khâm tiến lên vài thước, lập tức nói: "Anh chỉ là để nhắc nhở chú......"
"Không cần, cùng chú luyện một hồi, mấy ngày nữa anh có một trận."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Àiiii, vậy thì moah moah một chút đi
Editor có điều muốn nói:
Tôi cố gắng edit chỉnh chu, thuần Việt cho mọi người, hy vọng mọi người cmt để tui có động lực làm truyện nhé. Chắc khoảng ngày mai tôi sẽ cố beta lại chương 1, 2. Hoan nghênh các cảnh sát chính tả giúp tui nhé ?