Chưa đến nửa giờ thì Đặng Thiên Vũ mang theo một túi đồ trở về.
Tấn Tiểu Lỗi bị anh đánh thức dậy nhìn thấy đống đồ không khỏi đổ mồ hôi, người này bị cuồng mua sắm hả? Trong túi của siêu thị có đủ thứ từ sữa tươi, mì tôm, mì sợi rồi túi của tiệm bánh có bánh mì, bánh ga-tô, đến cái của tiệm ăn sáng có bánh bao, sữa đậu nành, bánh chẻo các thể loại, thật không hiểu có một chút thời gian như vậy mà sao người này có thể mua được nhiều đồ đến thế.
“Ngon quá, ngon quá…” Tấn Tiểu Lỗi ăn một miếng lại ngẩng đầu nhìn Đặng Thiên Vũ đang ngồi đối diện hắn một cái.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Đặng Thiên Vũ bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng.
“Hơi khô khan nên tìm chút khai vị đó mà.” Tấn Tiểu Lỗi một miệng bánh chẻo, nhai nuốt một lúc mới nói ra được. Trời mới biết hắn vốn muốn nói sáng sớm thấy được khuôn mặt đẹp trai của Đặng Thiên Vũ thì mãn nhãn xong cũng mãn bụng luôn rồi, cuối cùng lại nói ra như vậy, làm cho người ta có cảm giác hắn coi Đặng Thiên Vũ như rau quả.
Hai người bọn họ ăn xong thì Tấn Tiểu Lỗi ngồi trên ghế ợ hơi, Đặng Thiên Vũ đem thức ăn dư phân loại ra. Mì tôm và mì sợi để ở một bên, bánh ga-tô và bánh mì thì bỏ vào tủ lạnh.
Vừa bỏ vào anh còn nói: “Từ nay về sau tôi trả tiền điện nước cho anh cũng được, anh qua nhà tôi ở cũng được, miễn sao lúc rảnh nhớ gọi điện cho tôi.”
“Tiền điện thoại cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-truong-chinh-la-phanh-gap/253951/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.