Đặng Thiên Vũ dạo này cực kỳ bận rộn. Sau một thời gian khảo sát thì anh nhìn trúng một vị trí nằm ở một khu thương xá, khu vực này có tầng hầm thông với ga tàu điện ngầm. Vị trí địa lý nơi này vốn rất thịnh vượng nhưng vì cơ sở vật chất khá cũ nên không thu hút cho lắm. Bây giờ chỗ này đang trùng tu, bọn họ hi vọng trước tết có thể ký hợp đồng nên tiền cho thuê mặt bằng cũng không đắt, còn có rất nhiều ưu đãi.
Mặc dù mặt bằng tầng hầm hay lầu một đều rất tốt nhưng Đặng Thiên Vũ sau vài lần suy xét thì lựa chọn lầu hai. Những người thương nhân khác đều nghĩ anh có vẻ ngốc, dù rằng người của thương xá nói sắp có một cái cầu vượt xây thông đối diện với lầu hai, nhưng hiện tại cũng chỉ mới là tin đồn, nếu mở cửa hàng điện thoại ở đó thì xác suất thất bại rất cao.
Bạn học của anh sau khi đến xem chỗ này xong cũng vỗ bờ vai anh, nói không chừng vụ này lỗ vốn nặng.
Thế nhưng Đặng Thiên Vũ có một loại trực giác rằng mở cửa hàng ở chỗ này nhất định có thể kiếm tiền. Anh thấy nguyên nhân thành công lớn nhất của bản thân chính là nhờ vào trực giác, vậy nên anh rất tin tưởng vào trực giác của mình.
Do thời gian tương đối gấp nên anh gần đây bận đến tối tăm trời đất, khuya về đến nhà cũng không còn sức tắm rửa, trực tiếp lăn lên giường ngủ, ngủ dậy mới bò vào phòng tắm. Cho nên chuyện đi kiếm Tấn Tiểu Lỗi gì gì đó đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-truong-chinh-la-phanh-gap/253944/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.