Lần này Tấn Tiểu Lỗi không phải cố ý. Vốn hắn chuyển đồ hai ngày có chút mệt mỏi nên tính nghỉ ngơi nửa ngày. Ai ngờ có một khách hàng quen gọi đến, muốn chuyển hàng gấp qua tỉnh khác. Tấn Tiểu Lỗi ban đầu còn chần chờ không muốn đi vì giờ trời bắt đầu trở lạnh, ra miền Bắc phải mang theo áo ấm rất phiền phức. Thế nhưng người khách hàng đó thật sự rất tốt. Mỗi lần đi chuyển hàng đều chiếu cố đến hắn, lần này nếu đi thể nào cũng được ưu đãi đặc biệt. Nếu từ chối thật sự là chỉ có thiệt vào người. Hắn sắp xếp một ít hành lý, mang theo một bộ quần áo để thay phiên mặc với một cái áo khoác rồi đi.
Suy nghĩ một chút, hắn lại từ tủ quần áo lấy ra cái quần lót T-back ‘được’ Đặng Thiên Vũ cho mượn, nhìn nhìn rồi nhét vào túi. Cái quần này vừa ít vải vừa mỏng, giặt nhanh khô dễ mặc lại.
Lần này vận chuyển hàng còn có thêm người đi cùng đến chỗ giao để thu tiền. Người này là cháu trai của ông chủ kia, tên là Lâm Hồng. Cậu nhóc này nhìn có vẻ mi thanh mục tú nhưng lá gan khá lớn, luôn luôn thích đi công tác xa, theo lời cậu nói thì chi phí đi lại do công ty trả thì dại gì không đi. Hai người cũng từng đi chung mấy đợt với nhau nên Tấn Tiểu Lỗi khá thân thiết với cậu.
Lái xe không là một chuyện rất nhàm chán, chí ít có tên nhóc Lâm Hồng này ở bên nói chuyện nên Tấn Tiểu Lỗi cũng không đến nỗi phải ngáp ruồi. Có điều hắn khá buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-truong-chinh-la-phanh-gap/253936/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.