Một thời gian không gặp, Tấn Tiểu Lỗi so với trước đen hơn một chút, gầy hơn một chút, sắc mặt cũng không được tốt lắm, xem ra hắn gần đây thật sự rất bận.
Thế nhưng…
Ánh mắt của Đặng Thiên Vũ rất tinh, lập tức phát hiện ở giữa quần cộc của Tấn Tiểu Lỗi có thứ gì đó gồ lên. Người này toàn thân chắc chỉ có nơi đó là tinh thần tốt nhất.
“Anh dạo này rất bận?” Đặng Thiên Vũ biết rõ còn cố hỏi.
Tấn Tiểu Lỗi cũng biết anh đang nhìn đũng quần của mình nhưng da mặt của hắn vốn dày, Đặng Thiên Vũ muốn nhìn thì để anh nhìn, dù sao cũng không thiệt gì.
“Ừ, tuần lễ vàng mà, mấy nhà buôn bận rộn thì tôi lại càng nhiều việc.” Hắn vừa nói, vừa bình thản đeo dây an toàn, khởi động ô tô rồi lập tức lái xe đi. Hắn không hỏi Đặng Thiên Vũ muốn đi đâu, cũng không hỏi Đặng Thiên Vũ tại sao lại muốn quá giang xe của mình. Tấn Tiểu Lỗi đang đi giao hàng, lúc rảnh thì thư thả nói chuyện phiếm chả sao, lúc bận thì vừa đi vừa nói cũng được.
Thái độ của hắn khiến Đặng Thiên Vũ buồn bực. Anh cứ tưởng lên xe ngồi thì Tấn Tiểu Lỗi sẽ hỏi tại sao anh không đi xe của mình, lúc đó anh sẽ nói vừa uống rượu với quản lý Ngô nên không thể lái xe. Sau đó Tấn Tiểu Lỗi có thể sẽ hỏi anh quản lý Ngô nào thì anh sẽ trả lời người đó là ai. Nếu Tấn Tiểu Lỗi có chuyện gì cần giúp đỡ có thể nói với quản lý Ngô hắn là bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-truong-chinh-la-phanh-gap/253926/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.