Một tuần sau! Mọi thứ có vẻ như đã trở lại như bình thường, tôi ở lại trong chính ngôi nhà của mình, chỉ một mình thôi… chỉ một mình tôi ngồi trên chiếc giường xập xệ ấy. Sáu giờ sáng, trời lại đột ngột trút xuống cơn mưa vội vả dù nắng vẫn cứ chói lòa từ cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng, tôi như được bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng vậy, hẳn nếu có thể dù chỉ một lần tôi cũng muốn các bạn thử trải nghiệm cảm giác đó cùng tôi, một cái thứ cảm giác bơ vơ giữa cuộc đời khi không còn ai bên cạnh. Tôi ngơ ngác vội đưa tay xoa xoa lòng ngực vì nghẹn ngào nhớ lại từng khoảnh khắc đã xảy ra đối với tôi.
Khi đêm xuống, cái cảm giác lạnh tanh của một ngôi nhà không người ở lại lan tỏa dọc sống lưng tôi, cảm giác rờn rợn đan xen một chút cô đơn lạc lõng cứ dày xéo tâm hồn tôi đến cùng cực. Đêm nay tôi không còn nghe thấy tiếng con Quất kêu như mọi đêm nữa, không gian trong chính căn phòng im lặng một cách đáng sợ.
Tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, trong mơ màng tôi lạc vào một nơi xa lạ, Nội từ trong khoảng không gian vô định hiện ra rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi dẫn đến một cây cầu, nó bắt qua một con sông màu đỏ, ở phía bên kia cầu là những người thân đã khuất của tôi trước đó. Họ cứ đứng đó vẫy tay gọi tôi đi qua cầu, khoảnh khắc đó thực sự đã thôi thúc tôi chuẩn bị đặt bước chân đầu tiên lên chiếc cầu bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-troi-cay-nghiet/103886/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.