Sau khi kể lại sự tình cho ông thầy pháp ấy nghe tường tận về cái mộ của mẹ tôi thì ông ta mới bắt đầu ngập ngừng nói:
-haizz… chuyện này,... chuyện này quả thật là hơi vượt giới hạn sự giúp đỡ của ta rồi… cậu về đi, tôi không giúp được.
Tôi bắt đầu nấc thành tiếng, nó như có thứ gì đó nghẹn ngào trong cổ họng tôi, nó khiến tôi cảm giác như bất lực trước sự hà khắc của cái thế giới này, ngày mẹ tôi mất… tôi đã khóc hết nước mắt khâm liệm bà ấy, cho đến tận bây giờ khi có chuyện đau lòng hơn là bà ấy bị kẻ ác hại khi đã mồ yên mả đẹp như thế.
Cố kìm nén thương đau, tôi quỳ gối trước mặt lão thầy phù thủy ấy mà dập đầu năn nỉ.
-Con van xin thầy, xin thầy hãy giúp giải oan nghiệp cho mẹ con, đời người ngắn ngủi nay chết rồi lại thành ra như thế, phận làm con bất hiếu chỉ có thể cầu xin ơn thầy giúp cho gia đình con.
Nghe lời cầu xin của tôi, lão thầy pháp cũng mềm lòng và đáp:
-haizz… thú thật với cậu là tui cũng bó tay với bậc thầy đã ếm bùa lên cô Liễu, nhưng… vẫn còn một cách.
-Cách nào thưa thầy?
Tôi vội ngước lên nhìn lão rồi vội lau nhanh dòng nước mắt khi nãy.
-Cậu hãy đến chùa Kim Thiền để nhờ Hiền Lâm đại sư cứu giúp, vì ông ấy từng là một vị thầy pháp cao tay ở Hà Nội, sau bao sống gió ông ta mới quyết định xuống tóc đi tu và ngày ngày tụng kinh trong ngồi chùa cổ kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-troi-cay-nghiet/103883/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.