Hơn một tiếng sau, Lý Dịch Phong thỏa mãn đứng dậy mặc quần áo rồi lên xe bỏ đi mất, lúc đi còn bồi thêm một câu. "Mày tự đi bộ mà về, gặp được thằng nào mà muốn đi nhờ thì dạng chân ra, biết đâu nó lại giúp mày đấy." Trời tối đen như mực, Lý Đan Ny ngồi nhặt từng mảnh áo rách tơi tả lên che người, khóc nức nở. Ban đêm nhiệt độ giảm xuống, Lý Đan Ny lạnh đến tím tái cả người. Vào đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên sau lưng cô. "A...ai... đấy?" Giọng nói run rẩy cất lên, yếu đuổi và vô lực. Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn. "Tôi...tô cảnh cáo anh, tôi...tôi..." Lý Đan Ny sợ hãi hét lên. Khi bước chân đã ngừng lại, Lý Đan Ny biết người kia với đang đứng trước mặt mình. Cô muốn vùng lên bỏ chạy nhưng lại không có sức lực, chỉ có thể ngồi im ở đó. Bỗng một vật mềm mại trùm lên người cô. Là một chiếc khăn bông ấm áp. "Thảm hại như vậy sao?" Giọng nói của người kia vang lên trong đêm tối. Lý Đan Ny vừa nghe đã biết chủ nhân giọng nói này là ai. "Đường Tinh!!! Cô đến đây để cười nhạo tôi sao?" "Có đói không? Tôi mang cho cô chút đồ ăn."Đường Tinh ngồi xuống, bật một chiếc đèn pin lên. "Cô biết từ khi nào?" "Trời nóng như đổ lửa mà cô bịt kín mít như vậy, chỉ có kẻ ngu mới không biết." "Tại sao lại giúp tôi?" "Ngứa tay chăng?" Đường Tinh nhún vai. Lý Đan Ny thấy hộp cơm toàn thịt thì ứa nước miếng, vồ lấy ăn ngấu nghiến. "Họ không cho cô ăn cơm sao?" "Có nhưng toàn rau, họ sợ tôi ăn thịt sẽ béo." Lý Đan Ny miệng nhét đầy thức ăn, cố gắng trả lời. "Ăn từ từ, không ai tranh của cô đâu." Đường Tinh cầm một cái khăn, khẽ lau đi những vết bẩn trên mặt Lý Đan Ny. Sau khi Lý Đan Ny ăn xong, cô ta cố gắng nhìn thấu những tâm tư trên mặt Đường Tinh nhưng không thể hiểu được gì. "Có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?" Đường Tinh đưa một chai nước đến cho Lý Đan Ny. Nghe câu hỏi này, nước mắt Lý Đan Ny chợt ứa ra. Đường Tinh ôm lấy cô, vỗ về. "Muốn khóc thì cứ khóc, khống có ai ngoài tôi ở đây đâu." Chỉ có vậy, Lý Đan Ny òa ra, khó nức nở. Cô nhớ lại những đáng cay tủi nhục khi phải sống ở Lý gia, bây giờ Đường Tinh lại quan tâm cô như vậy khiến cô không cầm được nước mắt. "Tôi sinh ra, chỉ là ngoài ý muốn của ba mẹ tôi. Chính vì vậy, họ không hề quan tâm tôi, coi tôi như không khí. Chỉ có A Na là quan tâm, chăm sóc tôi. Khi lớn, thấy tôi có chút nhan sắc, Lý Dịch Phong liền đem tôi dâng cho mấy lão già để lấy các mối làm ăn. Họ bắt A Na của tôi làm con tin, khiến tôi không trốn đi được. Lý Dịch Phong mỗi lần có mối làm ăn lớn sẽ đưa tôi theo. Nếu như tôi giúp anh ta lấy được hợp đồng đó thì sẽ được gặp A Na một lần. Gần đây, việc làm ăn gặp nhiều bế tắc, anh ta như con thú xổng chuồng vậy. Đánh đập tôi ngày càng nhiều, nhất là sau lần của Khương Mộ Na, anh ta càng điên loạn, bắt ép tôi hầu hạ anh ta. Nếu anh ta không hài lòng sẽ đánh tôi bằng roi. Hôm nay, anh ta bảo tôi đến quyến rũ Sở Diệc Thần để anh ta có thể tiến tới với cô. Anh ta là một tên cầm thú. Đường Tinh, nếu như cô có gặp phải anh ta thì phải hết sự tránh ra, tốt nhất là đừng dính líu gì cả. Nếu không, anh ta sẽ hành hạ cô đến chết mất. Tôi đã như vậy rồi, có bị thêm cũng không sao. Nhưng cô thì khác, tôi đã rất ngưỡng mộ cô, về cả tài năng lẫn nhiều thứ khác. Tôi còn cảm thấy ghen tị, tại sao cô lại quá giỏi mà tôi, chỉ có thể sống như một con búp bê tình dục. Thích thì họ đè tôi ra, không thích thì đánh đập, tôi cũng không dám phản kháng, chỉ có thể lặng im chịu đựng..." Sau đó, không ai nói thêm gì nữa. Chỉ có tiếng khóc thê lương của Lý Đan Ny vẫn vang vọng trong màn đêm tối đen, hệt như cuộc đời của cô vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]