Sau khi Khương Tam bị đưa đi, Sở Diệc Thần dùng chút biện pháp đặc biệt xử lý qua giúp Đường Tinh không dính dáng gì đến vụ này. ... Sở gia, thư phòng của Sở Diệc Thần. "Nói đi, tôi cho em 5 phút để giải thích toàn bộ sự việc ngày hôm nay." Sở Diệc Thần ngồi đối diện Đường Tinh, ánh mắt như muốn nuốt chửng đối phương. "Đơn hàng nhập về lần này có chút vấn đề. Em chạy qua studio xem một chút, trên đường về bị bọn chúng chặn lại rồi đưa đến đó."Đường Tinh kể lại đơn giản sự việc. "Tôi dặn em thế nào?" "Ở trong nhà không được ra ngoài." Loading...
"Và em đã làm trái lời tôi. Đường Tinh, tại sao em không chịu hiểu chuyện một chút, sao suốt ngày gây rắc rối cho tôi vậy?" Sở Diệc Thần bắt đầu tức giận. "... Xin lỗi." Đường Tinh cố gắng lắm mới nặn ra được hai chữ này. Sở Diệc Thần thấy vẻ sợ sệt trên mặt Đường Tinh lại mềm lòng "Bọn chúng có làm em bị thương không? " Đường Tinh khẽ lắc đầu. Cô không làm bị thương bọn chúng còn may đấy, làm gì có chuyện chúng làm cô bị thương. Sở Diệc Thần đến bên cạnh Đường Tinh, anh cầm tay Đường Tinh lên. Trên mu bàn tay cô có một vết xước nhỏ. Có lẽ trong lúc đánh nhau đã bất cẩn làm bị thương. Sở Diệc Thần lấy ra một cái băng keo cá nhân, nhẹ nhàng dán lên tay Đường Tinh. "Có đau không?" Sở Diệc Thần xót xa hỏi. "Không..." Đường Tinh cố gắng tránh khỏi ánh mắt của anh ta. Bất ngờ, Sở Diệc Thần ôm Đường Tinh vào lòng, lấy tay giữ chặt không cho cô giãy ra. "Tiểu Tinh, chúng ta chỉ ở bên nhau một năm thôi, đừng cãi nhau nữa được không? Anh rất sợ, anh chỉ muốn em được vui vẻ hạnh phúc khi bên anh, chứ không phải lúc nào mặt mày cũng cau có cả. Có lẽ em đã quên nhưng lúc bé em rất thích anh đấy. Em nằng nặc đòi phải lấy anh làm chồng, vậy nên chúng ta mới có hôn ước. Anh đã thang rất mong đợi em về nước. Nhưng có lẽ em đã quên mất những kỉ niệm của chúng ta. Chính vì thế em có ác cảm với anh cũng không có gì lạ. Tự nhiên phải gả cho một ông già, đâu ai muốn. Hơn nữa tính cách của em thích tự do phóng khoáng. Vậy nên kết hôn khiến em cảm thấy khó chịu đúng không? " Đường Tinh im lặng. Nàng... đã quên nhiều thứ như vật sao? "Tiểu Tinh, cho anh một cơ hội được không? Nếu như em không còn thích anh, thì anh sẽ khiến cho em thích lại. Anh không muốn để bản thân phải hối hận khi em rời đi." Giọng nói Sở Diệc Thần run run. Anh sợ cô sẽ từ chối. "Được thôi. Nhưng mà, anh phải nghe theo em, không được mắng em. Em làm gì anh cũng không được mắng. Đồng ý thì em cho anh một cơ hội, còn không thì..." "Được." Đường Tinh chưa kịp nói xong, Sở Diệc Thần đã vội vàng đồng ý. "Vậy anh nghỉ đi, em về phòng trước." Đường Tinh đứng dậy trở về phòng. Lần này, liệu cô có gửi gắm đúng người hay không đây? ... Sở Diệc Thần vì chuyện của Khương Tam mà ra khỏi nhà từ lúc sáng sớm. Ông ta bị bắt, công ty đương nhiên sẽ bị lung lay. Nếu không sớm tìm được người thay thế vị trí của ông ta thì tổn thất sẽ rất lớn. Đường Tinh cũng đến trụ sở Bach Lan Minh. Cô vẫn luôn điểu tra tung tích của sư huynh cô. Nhưng mọi nguồn thông tin đều dẫn đến nước Z này, mà Đường Tinh cho người đi điều tra lại không thể nào dò ra được. Giống như sư huynh cô đã chạy đến nước Z rồi bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Chẳng mấy chốc, Đường Tinh đã đứng trước trụ sở Bạch Lan Minh. Cô hít một hơi sâu rồi tiến vào. Hôm nay là cuộc họp thường niên của Bạch Lan Minh, có lẽ... sẽ là một ngày mệt nhọc rồi đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]