Ta nói flop thì thôi nhá luôn á trời, đang xem xét có nên xóa hay không.
Mà xóa thì tiếc quá tại cũng đặc nhiều tâm huyết vào truyện này lắm.
..............
Lâm Hiểu Huỳnh một mình đứng trong bến xe chờ Lâm Gia Vỹ em trai cô, đứng cũng không lâu lắm tầm năm phút thì trong dòng người xuất hiện một bóng dáng thiếu niên thư sinh.
Người nọ dáng dấp cao ráo, ngũ quan tuấn tú cả người tỏ ra khí chất tri thức và có chút gì đó không dễ gần.Lâm Hiểu Huỳnh nhìn một phát liền nhận ra đây là em trai học bá của mình, cũng vì lí do này mà cô năm đó thà bỏ học cũng phải để em trai học hành đàng hoàng.
" A Vỹ chị hai ở đây nè " Lâm Hiểu Huỳnh nói lớn, tay vẫy vẫy thu hút em trai mình.
Trong dòng người tấp nập, đủ lại người thì hình dáng nhỏ nhắn trong trang phục bình thường vẫn hết sức thu hút ánh nhìn.
" chị!" Lâm Gia Vỹ cười mà chạy nhanh lại.
Liền ôm lấy chị mình một cái thật chặt, có chút trẻ con mà nói " em và mẹ nhớ chị lắm đó "
" có phải chị không về đâu mà " Lâm Hiểu Huỳnh vỗ vỗ lưng của anh nói.
" nhưng chị có chồng rồi sẽ không quan tâm em nữa " Lâm Gia Vỹ tỏ vẻ buồn bả nói.
" nói gì ngốc thế hả?" Lâm Hiểu Huỳnh buông tay ra, đánh nhẹ vào trán của em trai mình.
Không biết có phải Lâm Gia Vỹ có máu M hay không, nhưng bị đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tong-hieu-lam-roi/3647637/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.