Bác sĩ Trương hiền lành hỏi han:
" Tuyến thể của cháu có chuyển biến?"
"Dạ, cháu cũng không biết nữa, hình như tình hình xấu đi."
"Cháu nói rõ ràng hơn được không, nếu tiếp xúc với tin tức tố của người bạn
kia, tuyến thể của cháu nên hồi phục chứ sao tình hình lại xấu đi?"
Bác sĩ Trương vẫn giữ y đức của bậc lương y lo lắng dò hỏi cậu.
Khương Du hít thở sâu ngập ngừng nói:
"Như là sẽ tim đập,chân run khi tiếp xúc với cậu ấy,dù không bị pheromone ảnh hưởng, tự nhiên sẽ sinh ra một loại rung động nào đó. Còn muốn làm một số thứ khó nói..."(như ôm, hôn chẳng hạn)
"Cháu đùa giỡn ta đấy à, đấy gọi là chuyển biến xấu gì chứ."
Bác sĩ Trương ôm đầu,xoa vầng trán nhăn nheo vì tuổi già, tức đến đánh rơi kính lão bất lực tột độ. Ông trầm ngâm giây lát rồi xác minh câu từ của cậu:
" Thiếu gia, cháu tính tức chết ta đúng không?"
Đây là lần đầu tiên cậu nghe bác sĩ Trương gọi mình là thiếu gia,xem ra mức độ không nhẹ, cậu băn khoăn có phải mình bị phế luôn rồi không:
"Ý sao ạ?"
Bác sĩ Trương nhìn cậu như người lập dị sóng não có vấn đề, tựa lưng vào ghế ngồi xuống dùng ánh mắt chẳng mấy thân thiện đánh giá cậu từ đầu xuống chân
"Bệnh kiểu này của cháu chỗ ta không có thuốc chữa nổi đâu"
Ông lặng lẽ tủm tỉm cười thâm thúy,ý vị sâu xa thấy rõ:
'Thiếu gia, tôi là bác sĩ chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-luu-nien/3723665/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.