Diệp Chấn liếc con trai thứ đỏ mắt nói:
"Con biết được cái gì mau nói cho ba biết, đừng để ba bẻ gãy chân con."
"Con không biết gì cả,ba đừng hòng doạ con."
Diệp Vọng toàn thân run lẩy bẩy nhưng chắc nịch giữ kín mồm miệng, hai tay nắm chặt ga giường vẻ quật cường
เลิ้ท.
"Anh ấy tốt như thế ba chết tâm đi,ba đúng là cái đồ lão già cổ hủ."
Suốt mấy ngày này ông suy nghĩ rất nhiều, Khương Thừa Ân biết chuyện cũng thật lòng khuyên ông nên chấp nhận con mình, ông dường như bị lung lay đôi phần, nhọc tâm tình cảm thiếu đi sự ràng buộc của pheromone sẽ tồn tại được bao lâu,ông chỉ sợ Diệp Ngạn nhất thời hứng thú ngày rộng tháng dài sẽ cả thèm chóng chán. Há chẳng phải vài ba câu nói của thiếu niên trẻ người non dạ hay sao?
Ong nhu hoa can lui, ldi noi van lon du dieu:
"Diệp Vọng, con nói cho ba biết tên thằng bé kia thôi cũng được. Ta đảm bảo không làm phiền hai đứa nó,lẽ nào ta không có quyền được biết con mình thích người như thế nào à?"
Diệp Vọng nghe ba Diệp nói một thôi một hồi không ngớt,thuận tình thuận lý múa văn thành chương mà tâm hơi dao động.
Nói một chút chắc ổn ha, cậu nhóc nghĩ vậy bèn cần trọng đa nghi, rất lâu sau chịu thua trước khí thể của ông lão cáo già nhà mình, thở dài :
"Khương Du,anh ấy tên Khương Du ."
Diệp Chấn căng huyệt thái dương mường tượng,họ Khương à,sao cái tên này quá mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-luu-nien/3651642/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.