Thực tập sinh ai nấy đều buồn chán đến rã rời, thấy bài giảng chẳng mấy đặc biệt họ đều cúi xuống giả vờ đang nghe chăm chú lắm nhưng thực chất lại lắng lặng làm việc riêng hòng qua mắt Thẩm Đồng Sinh.
Một lúc sau, Khương Du lén lút thò tay vào hộc bàn mò mẫm tìm điện thoại của mình lặng lẽ nhắn tin WeChat với
Diệp Ngạn, nói rằng về trước đi không cần đợi cậu thêm đâu, chắc cậu phải khá lâu nữa mới tan họp kèm theo icon dễ thương.
[Khương Du: Cậu về trước đi nha, đừng đợi tôi nữa, còn họp lâu lắm.]
(Khương Du: Phiền cậu quá, tí về tôi mua bánh với nước bù đắp cho.]
[Khương Du: Bé mèo đội vòng hoa hồng xoa đầu bé chó.jpg)
Điện thoại Diệp Ngạn rung lên mấy hồi, vừa mở nút nguồn đã thấy nhảy tin thông báo:
(Khương Du vừa chọc bạn một cái.]
[Khương Du nêu bật một tin.]
[Khương Du đã gửi một nhãn dán.]
Diệp Ngạn cong môi cười nhẹ, lập tức set biệt danh cho Khương Du là "Bé cưng C" và nhanh chóng đáp lại dịu dàng chiều chuộng:
[Bạn Diệp: Đừng lo, tôi đợi cậu. Đang chơi game.]
(Bạn Diệp: Chờ cậu ra chắc phải lên cấp 201 lận.)
Nhìn ảnh cap màn hình, Khương Du vừa thương vừa cảm thấy tội lỗi, người ta là thật lòng muốn đợi cậu bằng được. Biết không thể lung lay ý chí của bạn tốt, cậu đành mím môi thở dài len lén cất điện thoại vào chỗ cũ.
Cứ cảm giác giống yêu đương công sở vụng trộm.
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-luu-nien/3651639/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.