"Không để tâm mấy."
Diệp Ngạn dừng lại nửa ngày trời mới nói tiếp:
"Thế cậu ta,tìm cậu làm gì thế? Có chuyện gì quan trọng đến mức cần phải tới tận kí túc xá tìm, bộ trên lớp không nói được hả ?"
Khương Du nói:
"Tìm tôi đưa giấy mời với cái hộp này nè. Chủ yếu là nhắc nhở chiều đến phòng nghiên cứu đúng giờ."
Diệp Ngạn cắn da môi,trong tế bào não hỗn loạn, hơi nheo mắt lại ánh mắt dừng trên bả vai Khương Du hồi lâu giơ tay lên dùng lực hơi mạnh bóp chặt lấy phần da thịt lúc nãy Thấm Đồng Sinh chạm vào. Người ngu ngốc dùng chân để nghĩ cũng thấy tâm trạng vương đầy sự khó chịu.
Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm gì chứ? Bộ không biết khoảng cách lịch sự khi giao tiếp à? Rõ ràng con mẹ nó có ý tứ không đứng đắn.
Thẩm, Đồng, Sinh đúng không? Được lắm!
Cảm nhận được ánh mắt Diệp Ngạn nhìn chằm chằm mình chẳng dời, cộng thêm bị lực tay đè đau nhói tràn tới,
Khương Du tràn đầy nghi hoặc quay lưng hỏi:
"Cậu có sao không?"
Cậu để ý muỗng canh Diệp Ngạn giữ, nồi canh đã có dấu hiệu sôi sùng sục sắp cháy nổ mùi bèn chạy đến tắt bếp đoạn nhắc nhỏ:
"Thức ăn, khó nuốt lắm à? Cậu ngẩn người như thế sẽ có cháy nổ."
Diệp Ngạn lắc đầu ,tâm tình xuân nguyệt huệ điểm tích tụ từ mấy tiếng trước hoàn toàn bị tên khốn nạn Đồng cái gì Sinh làm cho nát tươm mục rữa.
Buối chiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-luu-nien/3651637/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.