Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức kêu reng reng, Khương Du mơ mơ màng màng tỉnh giấc nói "Chẹp" một tiếng.
Cánh tay thon thả trắng kem sữa non mềm duỗi thẳng,gạt tấm chăn mỏng manh với tay tắt báo thức.
Sau đó cậu vác đầu tóc rối bù vểnh xiêu vẹo đi vệ sinh cá nhân rồi thong thả xuống bàn ăn.
"Bạn Diệp thật đảm việc nhà nha, sáng nào cũng dậy sớm hết, biết cả việc bếp núc, tôi ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng từ trên giường lận,Oáp~"
Diệp Ngạn nheo mắt nhìn cục bông xù đáng yêu vẫn còn buồn ngủ, tóc chẳng ra nếp nhăn nhúm xù xì thì phì cười xoa đầu cậu.
Khương Du bĩu môi đáp với vẻ giận dỗi:
"Cậu cười tôi chứ gì, biết không có phép tắc rồi, nhưng tự nhiên dạo này tôi ngủ siêu nhiều, lúc nào mắt cũng nặng trịch rơi vào cơn buồn ngủ, có phải suy nhược cơ thể không?"
Diệp Ngạn hơi đăm chiêu suy nghĩ:
"Có thời gian đặt lịch khám xem."
Cậu chớp chớp chớp mắt, hình như bản thân đã bỏ sót chi tiết nào...
Không phải,bạn Diệp nhà cậu, mới ban nãy vừa cười nhẹ. Sự kiện này thật đáng lưu danh sử sách!
"Cậu, cậu vừa cười đúng không. Là thật nè, không phải mơ,ui."
"Um?"
Diệp Ngạn lắc đầu, đặt tay lên eo cậu nhấc xuống ghế nói:
"Ngồi yên,tôi chỉnh tóc cho cậu, tí nữa chẳng nhẽ cậu muốn mang cái đầu này ra đường?"
"Ừ ha."
Khương Du bị búng trán nóng ran,sắc mặt hồng hào,tim đập nhanh cơ hồ khi đứng gần có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-luu-nien/3651557/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.