Chương trước
Chương sau
"Cậu không ăn đồ ngọt linh tinh đúng không,cho tôi đi, đảm bảo giúp cậu giải quyết sạch sẽ không sót một miếng nào."

Tiêu Ân Tuấn nhìn hộp bánh tỏa ra mùi thơm ngon khó cưỡng,ánh mắt thèm thuồng không chút che giấu nuốt nước bọt nói với giọng "Đừng lo, tôi hiểu mà, tôi bằng lòng..."

Hộp bánh này vừa nhìn đã biết do Omega dễ thương tinh tế làm ra. Để tạo nên một món ăn, người làm ra nó phải bỏ ra không ít tâm tư, tặng cho tên này uổng công bị ném vào sọt rác, chi bằng vào bụng hắn còn hơn.

"Cút, bỏ bàn tay dơ bẩn của cậu ra."

Diệp Ngạn lạnh lùng liếc cậu ta một cái, giọng nói truyền đến trực tiếp buông lời cay đắng.

Tiêu Ân Tuấn mặt đầy đau thương, mất mát, làm hành động để tay ở trái tim nhỏ bé đau lòng thở dài giả bộ ho:

"Cậu vì một hộp bánh mà đối xử khốn nạn với tôi như thế, chúng ta quen nhau lâu đến vậy mà trong mắt cậu tôi không bằng một hộp bánh?"

Bình thường có Omega nào làm bánh kem,tặng kẹo ngọt hắn hoặc là ném vào sọt rác, hoặc là giao cho Tiêu Ân Tuấn xử lý. Quan hệ của hai người khá tốt, Tiêu Ân Tuấn nhiều lần giúp Diệp Ngạn xử lý bọn người theo đuổi Diệp Ngạn bám đuôi tới mất não,vô tình biết được Diệp Ngạn thích một người có vẻ từ rất lâu rồi qua một lần say xỉn, hắn nhìn thấy Diệp Ngạn nâng niu tấm ảnh cũ kĩ vô cùng trân trọng,bất kể ai đụng vào đều dùng đôi mắt đỏ ngầu vô cảm đe doạ. Đến khi hỏi ra, Diệp Ngạn quá say liền kể ra hết, đến ngoại hình lai lịch của người ta cũng chẳng bỏ sót.

"Con ả hồ ly tinh nào tặng cậu? Tình anh em bấy lâu của chúng ta chấm dứt."



Diệp Ngạn mặc kệ Tiêu Ân Tuấn làm mình làm mẩy nổi khùng điên,hắn không phải hẹp hòi chỉ là hắn không muốn chia sẻ đồ người hắn thích tặng cho hắn với kẻ khác.

"Này, có phải tìm được người mới không? Từ lúc quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt này của cậu đấy."

Diệp Ngạn không để ý hắn nữa,lục đục lôi tấm ảnh cũ kĩ nhìn ngắm,nét mặt trở nên nhu hòa bội phần. Chiếc ảnh được cất gọn trong một quyển sách có khóa , hắn run tay lôi chìa khóa từ trong túi áo mở ra.

Hình ảnh một đứa bé ngồi trên xích đu, miệng cười xinh đẹp như đóa hoa tươi hằn sâu dấu vết của thời gian. Tấm ảnh có thể bạc màu nhưng tình cảm của hắn không hề phai đi, chỉ có càng yêu nhiều hơn,si tình không lối thoát!

Đêm là khoảng thời gian tâm lý con người ta yếu đuối nhất, những đau khổ tích tụ ban ngày kết thành quả cầu thật lớn, lập tức vỡ nát thành tinh thể kí ức sau cuộc va đập mộng mị.

Khương Du phát sốt, loáng thoáng hồi tưởng đến giấc mơ vừa kì lạ vừa quen thuộc, thực ảo lẫn lộn, mảnh vỡ kí ức ùa về dột ủ trái tim,khung cảnh chuyển đến ngày thơ ấu mười lăm năm về trước, khi ấy, cậu chỉ là một đứa bé ngây ngô hoạt bát, khi trong tâm trí chưa có nút thắt không thể tháo gỡ,khi cậu còn gia đình ôm ấp và nỗi bất hạnh chưa hề xảy đến:

"Nếu cậu muốn khóc, tựa lên vai tớ nè. Đừng giữ trong lòng một mình, khó chịu lắm."

Bé Khương Du ngẩn ngơ hôn lên mái tóc cậu nhóc tuấn mỹ da trắng mắt nhuốm màu hổ phách ánh Caramel tựa đầu ôm ấp.

Đứa bé nọ cúi đầu khóc nhất quyết không dám kêu thành tiếng, chỉ có nước mắt rơi. Khương Du không biết rằng, đó là lần đầu tiên cậu nhóc oà khóc, học được cái trạng thái thể hiện cảm xúc gọi là “khóc”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.