"Cậu không ăn đồ ngọt linh tinh đúng không,cho tôi đi, đảm bảo giúp cậu giải quyết sạch sẽ không sót một miếng nào."
Tiêu Ân Tuấn nhìn hộp bánh tỏa ra mùi thơm ngon khó cưỡng,ánh mắt thèm thuồng không chút che giấu nuốt nước bọt nói với giọng "Đừng lo, tôi hiểu mà, tôi bằng lòng..."
Hộp bánh này vừa nhìn đã biết do Omega dễ thương tinh tế làm ra. Để tạo nên một món ăn, người làm ra nó phải bỏ ra không ít tâm tư, tặng cho tên này uổng công bị ném vào sọt rác, chi bằng vào bụng hắn còn hơn.
"Cút, bỏ bàn tay dơ bẩn của cậu ra."
Diệp Ngạn lạnh lùng liếc cậu ta một cái, giọng nói truyền đến trực tiếp buông lời cay đắng.
Tiêu Ân Tuấn mặt đầy đau thương, mất mát, làm hành động để tay ở trái tim nhỏ bé đau lòng thở dài giả bộ ho:
"Cậu vì một hộp bánh mà đối xử khốn nạn với tôi như thế, chúng ta quen nhau lâu đến vậy mà trong mắt cậu tôi không bằng một hộp bánh?"
Bình thường có Omega nào làm bánh kem,tặng kẹo ngọt hắn hoặc là ném vào sọt rác, hoặc là giao cho Tiêu Ân Tuấn xử lý. Quan hệ của hai người khá tốt, Tiêu Ân Tuấn nhiều lần giúp Diệp Ngạn xử lý bọn người theo đuổi Diệp Ngạn bám đuôi tới mất não,vô tình biết được Diệp Ngạn thích một người có vẻ từ rất lâu rồi qua một lần say xỉn, hắn nhìn thấy Diệp Ngạn nâng niu tấm ảnh cũ kĩ vô cùng trân trọng,bất kể ai đụng vào đều dùng đôi mắt đỏ ngầu vô cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-luu-nien/3651552/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.