Chương trước
Chương sau
Thanh âm hương trầm xoa dịu cơn đau thấu tâm can tựa hồ dỗ dành trẻ con nghịch ngợm:

"Nằm ngoan,im lặng nào."

Diệp Ngạn ngồi xổm,quỳ một gối chạm sàn nhà gạch men sứ một tay luồn xuống khớp cẳng chân cậu,tay còn lại nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nhỏ nhắn gầy gò cách lớp áo vải voan trắng tinh.

Khương Du theo lực quán tính ngả vào bầu ngực hắn,úp mặt sát rạt. Khi khoảng cách giữa hai người họ bằng 0,

Khương Du ngại ngùng đỏ mặt lắp bắp:

"Đừng bế công chúa, tôi là Alpha mà."

"Cõng được?"

Diệp Ngạn phớt lờ lời nói của cậu,hỏi ngược lại cong người đứng thẳng dậy.

Hình như đúng là không cõng được,chân cậu đau buốt lắm rồi.

Cho nên, chỉ còn con đường duy nhất là bế công chúa mới có thể ra ngoài. Cậu không giãy giụa nữa,bẽn lẽn vòng tay ôm chặt cố Diệp Ngạn.

Hắn đều chân bế người rời đi,ở lâu trong phòng kín lạnh lẽo bỏ hoang nhiều ngày không tốt cho thể chất yếu ớt của người đang trong kì phát tình. Được người mình thích ôm cổ trong tư thế thân mật khi đầu óc vẫn minh mẫn, tỉnh táo khiến Diệp Ngạn cứng đờ mất vài giây,cơ thế chững lại cảm nhận nhiệt độ trái tim bỏng rát kéo bờ mi dài trĩu nặng nề bước đi.



Hầu hết Khương Du khẽ lay động, cảm giác được tiếp cận pheromone mình thích xa tận chân trời gần ngay trước mắt sôi sùng sục,sung sướng tận cùng. Cậu không nhịn nổi,vô thức hít sâu khí vị trí mạng trên người Diệp Ngạn,lỡ miệng nói ngơ:

"Pheromone của cậu là gì thế,tôi tò mò muốn biết nhưng không ngửi ra hơi na ná giống rượu?"

Lời không nên phun ra khỏi miệng cậu phun hết ra ngoài, tự biết "Ah" lên một tiếng, trách hương vị Cabernet Sauvignon của Diệp Ngạn quá mê người "ép buộc" cậu tự bê đá đập chân mình.

"Đùa thôi, đừng giận."

"Là rượu Vodka,vốn rất nhạt."

Diệp Ngạn chăm chú nhìn cậu, chưa bàn đến chuyện rượu Vodka nhạt nhòa vô vị. Chuyện Alpha ngửi pheromone của Alpha khác chỗ nào cũng thấy quái dị, người bình thường chỉ hận không thể cách pheromone bài xích xa một chút.

Lời này có thể ngầm hiểu là đối phương có hứng thú với pheromone của hắn không,ngữ điệu có chút hàm ý gạ gẫm.

Hắn biết Khương Du không có ý này, đơn giản thuận miệng bon mồm hỏi đến.

Ai nói nhạt, tuyến thể tôi tổn thương còn nếm ra vị trái cây đen giàu tanin của Cabernet Sauvignon đây.

Vì mải mê suy nghĩ linh tinh, Khương Du quên cả việc đã được đưa đến tận giường ngủ,cánh tay bám riết cổ Diệp Ngạn hằn dấu vết hồng hào ác liệt.

Nhận thức được việc này, cậu tức khắc buông tay.



"Tôi xin nghỉ cho cậu rồi, tạm thời nghỉ ngơi tránh vận động mạnh."

"Cảm tạ bạn Diệp nhớ'"

Diệp Ngạn đắn đo lạc tông giọng cũ:

"Thực sự để yên?"

Khương Du chớp mắt hồi lâu mới biết hắn nói về chuyện Thiên Tình.

"Coi như sự cố một phút yếu lòng thôi, tuy cô ấy cố ý dẫn dụ tin tức tố nhưng suy cho cùng vẫn là kẻ đáng thương, chưa xảy ra chuyện khó nói thì cứ hạ thủ lưu tình ."

"Thế nào,bạn Diệp thương tôi à? Không phải là yêu tôi say đắm rồi chứ?"

Diệp Ngạn cố tránh né hành vi sắc tình của ai kia,gạt tay cậu ra trèo lên giường mình không bắt chuyện thêm.

Thiên thần của hắn không biết tự bảo vệ bản thân, tâm đề cao cảnh giác đám người khát thèm cơ thể cậu quá kém. Hắn cần ra tay phòng ngừa trước hậu hoạ.

Đã có một Thiên Tình thì chắc chắn phải lòi ra mấy Thiên Tình nữa, cả đám A tự xưng là cao quý nhất hảo thấy

Khương Du xinh đẹp động lòng khó lòng níu được tà tâm. Đều cần cảnh giác!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.