Diệp Ngạn ngồi cạnh giường nằm xuống nhìn sinh vật nhỏ đê mê,hàm răng ngứa ngáy cúi xuống thấp cắn nhẹ vào xương quai xanh người đang ngủ khiến cậu rên rỉ rất nhỏ.
Đôi môi lạnh ẩm ướt át kề môi Khương Du ,bàn tay hư hỏng sờ soạng lung tung khắp các ngõ ngách cơ thể nới lỏng cổ áo, cởi từng nút chậm rãi hôn nhẹ nhàng lên vùng cổ,cánh tay rồi dần dần lần mò lấy răng nanh day day vòng eo nhỏ nhắn thực hiện hành vi biến thái phơi bày trần trụi.
Sau khi hưởng thụ xong thuận tiện sắp xếp lại mọi thứ trở về nguyên trạng như cũ thuần thục đóng hết nút áo chuẩn bị rời đi tựa hồ đã hình thành thói quen suốt bấy lâu nay. Bỗng dưng cả người khựng lại bởi thứ nổi cộm dưới chăn.
"Đây là... áo sơ mi mình mặc ban sáng mà. Không phải lúc đi tắm đã để trên nóc máy giặt sao, ở đây..."
Diệp Ngạn mặc tưởng ,suy tư trù tính . Giữa các Alpha tồn tại loại chất có tên là Alphasine, khi tiếp xúc sẽ gây ra triệu chứng bài xích lẫn nhau nhưng Khương Du lại chủ động đem áo còn đọng mùi tin tức tố về phòng, trông không có vẻ gì là khó chịu trái chiều.
Hắn thừa nhận trong lòng có hơi vui nhưng bé con hành động quá đáng ngờ, kỳ lạ đến khó tin:
"Rốt cuộc là em đang che giấu điều gì , bé con."
Hắn nằm trên giường mình trùm chăn, giấc mơ bao phủ đại não hắn. Cậu thiếu niên dung mạo như ánh mặt trời ,viên ngọc sáng đẹp trân quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-luu-nien/3647286/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.