Âm thanh trả lời bài giảng cô đọng tám triệu tế bào não chằng chéo, Diệp Ngạn hơi lơ đãng ngẩng đầu, đôi môi tone lạnh nhếch thành đường thẳng kín đáo.
Vì đang trả lời bài, Khương Du không để ý đến ánh mắt đặt tâm trên người mình,ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng mềm mại đang dần hạ thể, bóng lưng che khuất tầm nhìn dần dần để lộ khoảng trống mới nhanh chóng thu hồi cái nhìn công khai, sửa biểu cảm hy hữu cúi xuống cặm cụi viết bài. Bên tai lần nữa văng vẳng tiếng giảng ru ngủ:
"Số vô hướng có thể được coi như hằng số trong một phương trình. Chúng ta có thể thực hiện các phép toán cộng/trừ/nhân/chia với số vô hướng như với hằng số."
.
5:45 chiều, chuông tan tiết vang lên lảnh lót,sinh viên tràn trề năng lượng,mí mắt nặng trĩu mơ màng tỉnh táo hẳn, dưới chân rúng động cảm giác muốn lao ra khỏi lớp xuống canteen trường e ngại giảng viên chưa cả gấp lại giáo trình.
Giảng viên đại học thấu hiểu nội tâm người trẻ , hiểu rõ thân thể chúng ở trong lớp học nhưng tâm trí lại đặt bên ngoài lớp . Dẫu sao gượng ép quá cũng chẳng phải phương pháp giáo dục tốt , tâm tình thoải mái kết quả tự khắc nâng lên. Lớp A lầm lì ít nói, xét theo tiêu chí lớp điểm, năng lực không cần nghi ngờ, giảng viên cất giáo trình,đứng lên để lại một câu:
"Tiết buổi chiều đến đây thôi."
Người này người kia đều ra khỏi phòng điều hòa, không khí vương lại ánh điện sáng trưng và thi vị điều hòa, quạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-luu-nien/3647272/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.