Thoáng nhìn tôn tử sớm bị mình làm cho cảm động, bị lời nói của nàng đả động đến tột đỉnh, lão thái bà trong lòng vui như nở hoa, thừa thắng truy kích nói:
_Sở nhi, hài tử ngoan, cần phải chủ động lo lắng chuyện này cho phụ thân ngươi, hướng y nhắc tới.
Lão thái bà hai mắt lấp lánh, như ánh nhìn của thợ săn chằm chằm nhìn tôn tử của chính mình, cực kỳ cảm thấy có hi vọng.
Chỉ thấy Vân Sở thoát khỏi sự ôm áp của lão thái hậu, nói:
_Chuyện của phụ thân, phụ thân sẽ tự mình làm chủ.
Nói xong, hướng thái hậu vái chào, loạng choạng hướng ra cửa, cũng không coi mọi người.
Tiêu Vương gia cho dù đang cùng Tuyên Nhân thảo luận, khóe mắt dư quang vẫn như cũ nhìn chăm chú vào bên kia. Mắt thấy Vân Sở đi ra ngoài, đứng lên nhướng mày.
Chỉ nghe thái hậu nói:
_Tiêu nhi, ngươi lưu lại, mẫu hậu có chuyện muốn nói với ngươi.
Tiêu Vương gia đành phải lưu lại.
Bên này Vân Sở miễn cưỡng nghe xong lời nói của thái hậu, chỉ nghe được chuyện Vân Tiêu lấy vợ, đầu liền oàng một tiếng, không còn lòng dạ nào nghe cái khác, thậm chí cuối cùng chính mình nói cái gì, như thế nào có thể đi ra, cũng đều không biết.
Liền như vậy thất tha thất thiểu đi tới, may mà đây là trong cung.
Trong lúc hoảng hốt, có người kéo hắn lại, tiếp theo líu ríu, rất ồn ào. Dừng trong phút chốc, Vân Sở thanh tỉnh, mới nghĩ đến: Chính mình mơ hồ nghĩ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tieu/3269093/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.