Sở Mộ Bạch trở về nhà, ghé qua phòng thăm con của Joyce và hai đứa con của Thẩm Vân Hạ, cảm giác có gì đó không trọn vẹn. Anh có con của Joyce nhưng lại không thể chung sống với mẹ của nó, tình cảm cũng không còn nữa. Đối với Thẩm Vân Hạ, người con gái anh yêu thương, cô lại tuyệt nhiên không muốn liên quan gì tới anh. Thật buồn cười, người như Sở Mộ Bạch cũng có lúc phải lực bất tòng tâm.
“Tiểu Thành, con nói xem, tại sao bố với mẹ không thể quay lại?”
Ngồi bên cạnh giường, Sở Mộ Bạch hỏi hai đứa nhỏ đang ngủ trong vô thức. Nhìn chúng, anh chợt nhận ra mình chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ của một người bố. Những năm tháng đầu đời, khi chúng cần anh nhất, anh lại bỏ rơi ba mẹ con họ và ở bên một người phụ nữ khác. Quả thật, những gì anh nhận ngày hôm nay chính là hệ quả tất yếu.
Thở dài một hơi, Sở Mộ Bạch đứng dậy, từ từ ra khỏi phòng của Thẩm Vân Hạ. Anh chẳng biết ngày mai của mình sẽ ra sao, càng không muốn nghĩ đến ngày anh mất đi Thẩm Vân Hạ.
***
Sau khi Sở Mộ Bạch đem con về nhà họ Sở, Joyce không còn tỉnh táo nữa. Chưa đầy ba ngày sau, cô tự động xuất viện, tìm đến trường học rồi sai người bắt cóc Tiểu Thành, Tiểu Nặc. Để tránh người khác không nghi ngờ, Joyce nói với tụi nhỏ:
“Mẹ con bị bệnh nên không thể tới được. Cô tới đón bọn con vào viện thăm mẹ.”
Chỉ cần có vậy, Joyce đã thành công đưa hai đứa nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436141/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.