Thẩm Vân Hạ cùng hai đứa con lên xe của Đặng Tư Thành. Cô không hề hay biết, cách đó không xa, một đôi mắt vẫn theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Trên xe, Tiểu Thành quay sang hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao bố không đến đón bọn con ạ?”
Thẩm Vân Hạ cười gượng, xoa đầu con trai bảo:
“Bố bận lắm! Lúc khác mẹ sẽ nói bố đón con về nhé!”
“Vâng ạ!” Tiểu Thành cười híp mắt, còn Tiểu Nặc ngồi bên cạnh vẫn say mê chơi đồ chơi.
Không muốn để người nhà họ Sở hiểu lầm, Thẩm Vân Hạ nói với Đặng Tư Thành: “Thầy cho em xuống đây alf được rồi.”
“Cũng gần tới nhà rồi, tôi chở em về luôn.”
“Thôi ạ, cảm ơn thầy.”
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô qua tấm kính xe, Đặng Tư Thành liền hiểu được suy nghĩ của cô. Do đó, anh không gượng ép nữa, liền đồng ý: “Vậy cũng được.”
Chiếc xe dừng lại, Thẩm Vân Hạ cùng Tiểu Thành, Tiểu Nặc bước xuống. Kế đó, cô nói tiếng cảm ơn rồi dẫn hai đứa con đi về. Xuống xe tại đây, cô hy vọng không có chuyện hiểu lầm gì nữa. Chẳng biết từ bao giờ, Thẩm Vân Hạ lười phải đi giải thích với người khác, đặc biệt là Sở Mộ Bạch. Cô chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, không tranh giành nhưng dường như không phải cứ thích là được.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Vân Hạ để Tiểu Thành, Tiểu Nặc chơi trước sân, nói người giúp việc trông hộ, còn mình thì đến phòng sách của Sở Mộ Bạch để nói chuyện. Cô muốn nhanh chóng hoàn thành yêu cầu nhờ vả của Đặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436112/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.