Không cam tâm để Thẩm Vân Hạ đuổi khỏi phòng, Sở Mộ Bạch một lần nữa quay lại. Mở cửa đi vào, anh đánh thức cả hai đứa trẻ vừa mới bước vào giấc ngủ.
“Anh còn tới đây làm gì nữa?”
“Đương nhiên là thăm con rồi.” Sở Mộ Bạch hùng hồn nói, cứ thế bước về phía hai đứa nhỏ Tiểu Thành và Tiểu Nặc.
Không tin vào những gì Sở Mộ Bạch nói, Thẩm Vân Hạ tiếp tục ngăn cản anh bước tới gần.
“Tôi cảnh cáo anh, anh tuyệt đối không được làm hại hai đứa nó. Có gì thì nhắm vào tôi đây này!”
Thẩm Vân Hạ hùng hồn tuyên bố, ánh mắt sắc lạnh không một nỗi lo sợ.
“Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, làm sao tôi có thể làm hại bọn nhỏ chứ?” Sở Mộ Bạch nói, giọng điệu ôn hòa hơn ngày thường. Đối diện với Thẩm Vân Hạ, cảm giác chán ghét trong lòng anh cũng dịu bớt đi.
“Nhưng mà…”
“Để tôi xem nào!”
Mặc cho Thẩm Vân Hạ tiếp tục ngăn cản, Sở Mộ Bạch đẩy nhẹ cô sang một bên, tiến lại gần hai đứa trẻ.
“Ngồi im nhé, để bố xem chút!”
Cởi nhẹ lớp áo của hai đứa trẻ ra, Sở Mộ Bạch tận mắt nhìn thấy vết thương của con ở khoảng cách gần, liền đau xót thay. Chúng chỉ là những đứa trẻ nhỏ, tại sao lại có kẻ ra tay tàn ác như thế chứ. Nhớ lại gương mặt của Thẩm Vân Hạ lúc đó, anh hiểu vì sao cô lại tức giận như vậy rồi. Một người ít tiếp xúc với bọn trẻ như anh còn thấy khó chịu, huống chi là Thẩm Vân Hạ, mẹ ruột của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436106/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.