Sở Mộ Bạch đi rồi, Thẩm Vân Hạ ngồi thụp xuống tại chỗ, tay chân bủn rủn hết cả. Cô không ngờ rằng giữa hai đứa con với Joyce, Sở Mộ Bạch lại cho hằng cô ấy quan trọng hơn tất cả. Lúc này, một chút đồng cảm mà cô dành cho anh ta đã mất, chỉ còn lại sự đau đớn và thất vọng.
Nhận thấy vẻ mặt tức tối của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch vô cùng đắc ý. Vậy là anh có thể trả thù việc cô ngoại tình, đồng thời bảo vệ được người mình yêu. Sau khi nói chuyện với cô xong, Sở Mộ Bạch trở về phòng, dịu dàng ôm Joyce vào lòng.
“Đầu tuần sau anh sẽ cho người dọn đồ từ chung cư của em tới đây. Từ nay về sau, chúng ta đã là người một nhà rồi.”
“Như vậy… liệu có ổn không anh?”
Trái ngược với sự hào hứng ở trong lòng, Joyce trưng ra bộ mặt lo lắng. Nhìn gương mặt thiểu não của cô, Sở Mộ Bạch lại ân cần săn sóc: “Người ta nói phụ nữ mang thai không nên ủ rũ, em phải vui lên thì con chúng ta mới hoạt bát được. Yên tâm đi, dù trời có sập xuống cũng có anh lo cho hai mẹ con em.”
“Dạ!”
Bước đầu đã thành công khiến Thẩm Vân Hạ trong mắt Sở Mộ Bạch đã xấu nay còn tồi tệ hơn, Joyce nhận thấy việc hợp tác với Ngô Thần Thần chính là một quyết định sáng suốt. Cứ đà này, chẳng mấy chốc nhà họ Sở sẽ không còn dấu vết của Thẩm Vân Hạ nữa. Nghĩ đến ngày đó, Joyce mường tượng về một cuộc sống mà cô hằng mong ước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436100/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.