Chương trước
Chương sau
Lê Tử Sách ban nãy còn lưu luyến Thẩm Vân Hạ, chớp mắt đã quay sang dỗ dành Sở Mộ Nhiên. Thẩm Vân Hạ cảm thấy chuyện này vô cùng hiển nhiên, bởi vì hiện tại Lê Tử Sách là bạn trai của Sở Mộ Nhiên, chứ không còn là bạn trai của cô nữa. Dịu dàng và ấm áp của hắn cũng không thể nào dành cho cô được.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Thẩm Vân Hạ vẫn cảm thấy trong lòng có chút buồn tủi.
Sở Mộ Nhiên nhìn dáng vẻ của Thẩm Vân Hạ lúc này, cô ta càng nghĩ càng cảm thấy không cam tâm. Thẩm Vân Hạ đã thê thảm, xấu xí như vậy, còn điều gì khiến cho Lê Tử Sách quyến luyến mãi như vậy chứ? Cô ta hơn Thẩm Vân Hạ mọi mặt, thế nhưng trong lòng Lê Tử Sách vẫn luôn nghĩ đến Thẩm Vân Hạ. Nghĩ đến đây, Sở Mộ Nhiên cười lạnh một tiếng, đôi mắt trở nên đầy toan tính. Ở nhà họ Sở, kẻ căm ghét Thẩm Vân Hạ nhất chưa chắc là cô ta, mà còn có thể là Sở Mộ Bạch!
Ngày hôm sau, Sở Mộ Nhiên đến chung cư của Thẩm Vân Hạ, rồi gọi điện cho cô xuống đón mình. Thẩm Vân Hạ có hơi ngạc nhiên một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Sở Mộ Nhiên đã đích thân đến đây, cô không thể cứ tránh mặt người nhà họ Sở như vậy.
“Mộ Nhiên, cậu đến có việc gì không?” Vừa mở cửa cho Sở Mộ Nhiên, Thẩm Vân Hạ vừa hỏi.
“À, hôm nay mẹ bận việc, nên nhờ tớ đến đón mẹ con cậu về nhà chơi. Chị dâu à, cậu không định từ chối người em chồng này đấy chứ?” Thấy Thẩm Vân Hạ có chút đề phòng, Sở Mộ Nhiên liền cười một cách thân thiết.
Thẩm Vân Hạ bối rối cúi đầu. Nếu là trước đây, cô sẵn sàng tin tưởng Sở Mộ Nhiên. Thế nhưng, thời gian này, Thẩm Vân Hạ cảm thấy Sở Mộ Nhiên thực sự đã thay đổi rất nhiều. Song, Thẩm Vân Hạ cũng không thể từ chối Sở Mộ Nhiên, lại không thể để hai đứa trẻ Tiểu Thành và Tiểu Nặc một mình lên xe cô ta, nên cô cũng đi theo.
Sở Mộ Nhiên đưa ba mẹ con Thẩm Vân Hạ đến biệt thự nhà họ Sở. Tiểu Thành và Tiểu Nặc quấn quít bên cạnh bà nội một lúc rồi cũng ra ngoài vườn đùa nghịch, phòng khách rộng lớn cuối cùng chỉ còn lại Ân Hiểu Cầm và Thẩm Vân Hạ.
“Vân Hạ à, dù sao con và Mộ Bạch cũng là vợ chồng, còn có với nhau hai đứa con, con không thể cứ sống bên ngoài mãi thế này được.”
Ân Hiểu Cầm nắm tay Thẩm Vân Hạ, nhỏ giọng thuyết phục cô. Lông mi Thẩm Vân Hạ khẽ run lên, cô lắp bắp hỏi lại:
“Mẹ… ý mẹ là…”
“Là ba mẹ con con dọn về đây sống, tiện để mẹ gặp cháu, cũng tiện để người làm ở nhà chăm sóc cho ba mẹ con.” Ân Hiểu Cầm cười hiền từ, liên tục vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Vân Hạ. “Nói gì thì nói, con cũng là thiếu phu nhân nhà họ Sở, sống ở bên ngoài như vậy thực sự không hay. Mấy năm nay mẹ cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng cuộc hôn nhân của hai đứa các con càng ngày càng căng thẳng. Mẹ già rồi, mẹ không muốn nhìn thấy cảnh đó.”
Thẩm Vân Hạ nghe đến đây thì đã sợ đến run người. Cô hiểu ý Ân Hiểu Cầm, cũng biết bà nói rất có lý, thế nhưng nghĩ đến cảnh sống chung một mái nhà với Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ lại không nhịn được mà rét run.
“Mẹ à, chúng con không thể nào đâu!” Thẩm Vân Hạ yếu ớt nói.
“Ý mẹ đã quyết rồi!” Ân Hiểu Cầm thở dài một hơi, quả quyết nói. “Vợ chồng phải ở cùng nhau thì mới có cơ hội vun đắp tình cảm. Cứ quyết định như vậy đi, từ ngày mai ba mẹ con con phải dọn về đây sống.”
Thẩm Vân Hạ cúi đầu, không ngừng nghĩ cách từ chối. Thế nhưng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được cách nào ổn thỏa. Cô không trả lời Ân Hiểu Cầm, vì cô biết với thế lực của nhà họ Sở, Ân Hiểu Cầm gọi cô đến để nói chuyện một cách thân thiện như vậy đã là chuyện tốt rồi! Nếu không, bọn họ có thể bắt hai đứa con của cô đi bất cứ lúc nào, không cần hỏi đến ý của cô.
Tối hôm đó, Sở Mộ Bạch từ công ty trở về nhà. Vừa thấy Thẩm Vân Hạ, hai mắt anh đã tối sầm lại, anh hất hàm hỏi cô:
“Cô đến đây làm gì?”
“Là mẹ gọi nó đến!” Ân Hiểu Cầm lập tức ra mặt, đợi Sở Mộ Bạch ngồi xuống ghế, bà mới tiếp lời. “Từ ngày mai, ba mẹ con Vân Hạ sẽ đến đây sống.”
Sở Mộ Bạch trợn mắt nhìn mẹ mình, anh đứng phắt dậy, lập tức cao giọng phản đối:
“Mẹ nói gì vậy? Không được! ”
“Con không muốn ở cùng con trai con?” Ân Hiểu Cầm cũng không thua kém, nhất định phải thuyết phục bằng được Sở Mộ Bạch.
Sở Mộ Bạch thở dài một hơi, hai tay chống hông, giận đến mức thở hồng hộc. Nghĩ ngợi một lát, anh đáp:
“Tiểu Thành và Tiểu Nặc thì được, nhưng Thẩm Vân Hạ thì không! Mẹ thừa biết con căm ghét cô ta mà!”
Ân Hiểu Cầm cũng tức giận không kém, nhưng bà cố kìm lại cơn giận của bản thân. Ân Hiểu Cầm thở hắt ra một hơi, chậm rãi nói:
“Mộ Bạch, mẹ già rồi, mẹ không muốn sống cái cảnh con cháu ly tán nữa! Mẹ chỉ muốn cả nhà ta già trẻ lớn bé sum vầy với nhau mà thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.