“Mẹ ơi, mẹ đừng đi!” Tiểu Thành và Tiểu Nặc níu áo mẹ, Thẩm Vân Hạ cũng biết chúng còn rất nhỏ, từ nhỏ cũng chỉ quanh quẩn bên cạnh cô, không quen đông người. Thế giới của cô chỉ có chúng, thế giới của chúng cũng chỉ có cô mà thôi. Thấy con khóc đòi mẹ, Thẩm Vân Hạ càng thêm đau lòng. Cô cúi người định ôm hai đứa trẻ thì Sở Mộ Bạch đã hất tay cô ra. “Đi thay đồ đi, dơ dáy như vậy sao dám động vào con tôi, hả?” Thấy Sở Mộ Bạch hung dữ với Thẩm Vân Hạ, lại không cho Thẩm Vân Hạ ôm mình, Tiểu Thành và Tiểu Nặc một lần nữa khóc òa, ra sức níu lấy mẹ. Cảnh tượng trước mắt khiến khách mời càng buông lời bàn tán, nhiều người còn khinh miệt mà che miệng cười. Thấy Thẩm Vân Hạ và Tiểu Thành, Tiểu Nặc ồn ào một góc, Sở Mộ Nhiên rốt cuộc cũng chịu không được mà mỉa mai: “Mộ Bạch, anh xem, Tiểu Thành và Tiểu Nặc là con trai của nhà họ Sở, sao lại học cái thói mè nheo, không biết điều giống hệt mấy đứa trẻ tầm thường bên ngoài vậy chứ! Rõ ràng có người không biết dạy con!” Lời nói cay nghiệt của Sở Mộ Nhiên khiến Thẩm Vân Hạ sửng sốt vô cùng. Cô vốn nghĩ người bạn này hiểu cô, dù sao cũng từng là bạn tốt nhiều năm, nào ngờ hôm nay, Sở Mộ Nhiên ở trước mặt bao nhiêu người như vậy mà buông lời chỉ trích cô. Thẩm Vân Hạ không muốn đôi co, chỉ đành cúi đầu nhẫn nhịn. Thấy con dâu chịu tủi nhục, Ân Hiểu Cầm thở dài một hơi rồi lắc đầu nói với Sở Mộ Bạch và Sở Mộ Nhiên: “Vân Hạ mấy năm nay đều chăm sóc rất tốt cho hai đứa trẻ, các con không ai ở bên cạnh, làm sao hiểu được vất vả của nó?” Ân Hiểu Cầm nói xong, cả Sở Mộ Nhiên và Sở Mộ Bạch đều nín lặng không dám cãi, thế nhưng hai anh em vẫn đầy bất mãn mà nhìn Thẩm Vân Hạ. Thẩm Vân Hạ cũng không chịu được tức giận, vội cúi đầu chào mẹ chồng và khách mời rồi vào phòng thay đồ. Lê Tử Sách ngồi ở cách đó không xa, ánh mắt đau đáu nhìn theo bóng lưng của Thẩm Vân Hạ, trong lòng đau không tả xiết. Cô gái mà hắn từng nâng niu nay phải chịu tủi hờn, uất ức như vậy, cũng là một tay hắn đẩy cô vào biển lửa. “Sao vậy? Đau lòng vì cô ta à?” Lê Tử Sách quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Mộ Nhiên căm tức mà nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn. Lê Tử Sách thở dài một hơi, cố lấy lại dáng vẻ vui vẻ ngày thường rồi đáp: “Anh quên cô ta lâu rồi, bây giờ chỉ nghĩ làm sao khiến em vui mà thôi!” “Anh liệu hồn đó!” Sở Mộ Nhiên một lần nữa lên tiếng cảnh cáo Lê Tử Sách, thế nhưng hắn không hề dám tỏ thái độ bất mãn với cô ta. Con đường làm rể nhà giàu này là do hắn đánh đổi mà chọn lựa, nhất định phải đi cho đến đích. Vào đến phòng thay đồ, không biết do vô tình hay cố ý, người làm cũng đưa cho Thẩm Vân Hạ một bộ đồ chẳng mấy khá hơn bộ đồ ban nãy của cô. Sở Mộ Bạch chán ghét nhìn bộ dạng xuề xòa, tuềnh toàng của người vợ trên danh nghĩa, chỉ biết tặc lưỡi mà nói: “Vị trí của cô nên là ở dưới bếp rửa chén bát, chứ không phải ngồi ở bữa tiệc sang trọng, làm mất mặt tôi và nhà họ Sở!” Đến nước này, Thẩm Vân Hạ không chịu được nữa, cô trợn mắt nhìn Sở Mộ Bạch rồi nói: “Là mẹ anh muốn tôi đến đây, chứ tôi không hề muốn đến! Phải, nhà họ Sở các người ai cũng tốt đẹp, sạch sẽ, cao quý, còn tôi nghèo hèn, được chưa? Anh muốn tôi đi rửa bát chứ gì? Tôi sẽ rửa bát, còn hơn phải ngồi ở bữa tiệc, nhìn sắc mặt đáng ghê tởm của anh!” Chát! Một cái tát nảy đom đóm mắt giáng xuống một bên mặt Thẩm Vân Hạ. Cô ôm gò má trắng nõn in hằn năm dấu tay, căm ghét nhìn Sở Mộ Bạch. Sở Mộ Bạch cũng trừng mắt cảnh cáo cô: “Ăn nói cho cẩn thận, nếu không thì đừng trách tôi độc ác! Đi rửa chén bát đi!” Thẩm Vân Hạ rơm rớm nước mắt, nhưng cô biết bản thân mình đang ở đâu, ngàn vạn lần không thể chống đối Sở Mộ Bạch. Thẩm Vân Hạ uất ức ôm mặt rời đi, một giây cũng không muốn nhìn anh nữa. Ra đến phòng khách một lần nữa, bữa tiệc cũng sắp tàn, Thẩm Vân Hạ ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thành và Tiểu Nặc, dỗ dành các con một chút. Khách mời và họ hàng nhìn dáng vẻ xấu xí và sồ sề của cô, liền tò mò mà hỏi Ân Hiểu Cầm: “Bà Sở, cô gái kia rốt cuộc là ai vậy? Tôi nghe nói bà đã có con dâu, đây… đây không phải là con dâu cả của bà đấy chứ?” Ân Hiểu Cầm mỉm cười, trìu mến nhìn Thẩm Vân Hạ và hai đứa trẻ, định mở miệng giới thiệu con dâu bà với họ hàng, khách mời, thì Sở Mộ Bạch đã nhanh miệng nói: “Con dâu của mẹ cháu ở nước ngoài rồi ạ, người phụ nữ này là bảo mẫu của con trai cháu!” Lời nói tuyệt tình của Sở Mộ Bạch khiến Ân Hiểu Cầm không vui, nhưng bà không có cách nào khiến con trai mình mất mặt trước đám đông, nên chỉ đành im lặng. Thẩm Vân Hạ cũng cúi đầu mà cười nhạt, cô thực sự chẳng cần cái danh con dâu nhà họ Sở giàu có này! Chỉ có Lê Tử Sách, từ nãy đến giờ vẫn chăm chú nhìn Thẩm Vân Hạ, đau lòng vì cô, xót xa cho cô nhưng cũng đành bất lực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]