Nghe Sở Mộ Bạch nói như vậy, Thẩm Vân Hạ càng thêm tức giận và tủi hờn. Cô nhíu mày nhìn người đàn ông đẹp trai, hào hoa phong nhã trước mắt mình, chỉ cảm thấy anh càng lúc càng ích kỷ và đáng ghét đến không thể chịu nổi. Thẩm Vân Hạ hít sâu một hơi, cố lấy hết bình tĩnh mà đáp:
“Tiểu Nặc không cẩn thận nên bị phỏng thôi. Vết thương đã lành rồi!”
Thẩm Vân Hạ chán chường, giải thích qua loa. Năm đó, một mình cô xoay sở với hai đứa con, nhà họ Sở đến một bảo mẫu cũng không thể cấp cho cô, chỉ để cô một mình với vai trò làm mẹ khi vừa hơn hai mươi tuổi. Thẩm Vân Hạ đã sớm vượt qua uất ức năm đó rồi, nhưng vết thương của Tiểu Nặc đau đớn bao nhiêu, lòng cô còn đau đớn hơn gấp nhiều lần. Sở Mộ Bạch và cả nhà họ Sở đều không thể hiểu được.
Sở Mộ Bạch nghe Thẩm Vân Hạ nói một câu nhẹ bẫng như không, đôi mắt lại ngập tràn lửa giận. Anh đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào mặt cô mà mắng:
“Cô vào nhà họ Sở ăn trắng mặc trơn, rốt cuộc cũng không biết phải làm mẹ thế nào à? Có mỗi việc ăn rồi đẻ mà cũng làm không xong! Đồ vô trách nhiệm!”
Thẩm Vân Hạ không còn sửng sốt mỗi khi nghe những lời chỉ trích của Sở Mộ Bạch nữa, mà hoàn toàn căm hận đến tột cùng. Cuộc đời cô đã bị người đàn ông này hủy hoại, anh còn mở miệng trách cô vô trách nhiệm ư? Thẩm Vân Hạ bị dồn nén đến cùng cực, nước mắt lại tuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436079/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.