Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Vân cảm thấy bản thân mình dễ chịu hơn một chút. Sở Mộ Bạch cũng không đáng để cô phải tức giận. Cô không thèm đáp lời anh, đến nhìn một cái cũng lười.
Thẩm Vân Hạ thoải mái nằm xuống bên cạnh hai đứa trẻ, với tay lấy cuốn truyện cổ tích trên đầu giường, sau đó đọc cho các con nghe. Sở Mộ Bạch thấy các con đã sắp ngủ, liền cúi đầu hôn lên trán chúng, rồi nhanh chóng rời đi.
Bọn trẻ nghe truyện cổ tích một hồi, hai mắt lim dim, vô thức đi vào giấc ngủ. Sau khi hai con đã ngủ say, Thẩm Vân Hạ liền đến phòng dành cho khách, định dọn dẹp giường chiếu cho Sở Mộ Bạch. Lúc đi ngang qua hành lang, Thẩm Vân Hạ chợt nghe thấy tiếng Sở Mộ Bạch đang nói chuyện với ai đó trong điện thoại.
“Ngoan nào Joyce, mèo con của anh, anh cũng nhớ em đến phát điên lên được, nghĩ đến em thôi thì cả người đều rạo rực không yên rồi. Anh biết, anh cũng yêu em. Đợi anh sắp xếp công việc ổn thỏa một chút, anh sẽ đón em về, được không? Sao cơ? Cô ta á? Đừng nhắc nữa, nhắc đến thì lại cảm thấy mất hứng, vừa già vừa xấu, lại ngu xuẩn, vụng về, so với em đúng là một trời một vực.”
Thẩm Vân Hạ đứng bên ngoài, nghe thấy tất cả những lời mà Sở Mộ Bạch nói với người phụ nữ kia. Cô thở dài một hơi, rồi lại lắc đầu ngao ngán. Nếu là người phụ nữ khác, nghe chồng mình ngọt ngào, dịu dàng với tình nhân, chắc chắn sẽ cảm thấy trời đất quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436072/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.