Edit:Yann.
Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh
- --
Lúc trở về, Đường Sùng Ninh phát hiện Thẩm Hòe An không đi cùng cô.
Cô vẫn đi ở nhóm đằng trước như cũ, khi quay đầu tìm anh thì phát hiện anh đang đi với nhóm cuối cùng, anh mặc một chiếc áo phông màu trắng, ngẫu nhiên sẽ nói vài câu với bạn học bên cạnh, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn cây cỏ xung quanh.
Cô nhìn chằm chằm anh, vừa khéo anh cũng ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau, cô mỉm cười, anh lại vội vàng tránh ánh mắt cô, cúi đầu đi đường.
Đường Sùng Ninh đã biết, Thẩm Hòe An vẫn còn thẹn thùng, bởi vì bị cô nhìn thấy nửa thân trên sao?...
Nhưng cái này không thể trách cô, chỉ có thể nói là ý trời.
Ý trời không thể trái, Bồ Tát cần đại phát từ bi hiến thân.
Cô quay đầu, yên lặng suy nghĩ, cũng cảm thấy bản thân thật kỳ quái.
Tuần trước còn cảm thấy anh có nề nếp thích lo chuyện bao đồng, bây giờ lại cảm thấy anh chất phác khô khan đến đáng yêu. Có nề nếp có thể giải thích vì đơn thuần giản dị, thích lo chuyện bao đồng cũng có thể vì ý thức trách nhiệm.
Nói tóm lại, Thẩm Hòe An chỗ nào cũng tốt.
Thân thể trắng nõn là tốt nhất...
Sau khi trở lại xe buýt, Đường Sùng Ninh ngồi xuống vị trí ban đầu, chuẩn bị xong, ngửa đầu đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm Hòe An, mãi cho đến khi xe buýt bắt đầu lăn bánh, vị trí bên cạnh cô vẫn trống không.
Không thắng nổi con sóng liên tục làm tim đập loạn nhịp, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thich-cua-sung-ninh/973936/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.