Editor: Lemon
Ảo cảnh bên cạnh tung bay, bống tối chậm rãi cắn nuốt cảnh tượng trước mắt, cuối cùng hoàn toàn bao phủ ảo cảnh.
Ánh trăng lạnh lẽo chầm chậm ngôi lên.
Nhiếp Hà không tự chủ được mà bị ánh trăng hấp dẫn, cô bay tới chỗ ánh trăng.
Nhìn nhìn, trong mắt cô giống như chỉ còn lại ánh trăng kia, màu sắc lạnh lẽo phóng đại trong mắt cô.
Sao lại sáng như vậy?
Lúc tôi nhìn chăm chú vào nó, nó giống như cũng đang chăm chú nhìn tôi.
Nhiếp Hà nhìn không chớp mắt, đồng tử phóng đại, hiển nhiên tiến vào một loại trình độ si mê, nhưng giây tiếp theo cơ thể cô giật giật, mê mang chớp chớp mắt.
Cô cúi đầu nhìn dưới chân, vừa rồi chỗ cô dẫm qua có một viên hạt châu màu trắng phát ra ánh sáng mỏng manh.
Cô nhặt hạt châu lên đặt trong lòng bàn tay, cảm nhận được độ lạnh lẽo của hạt châu.
Nháy mắt tiếp theo, mặt trăng nơi chân trời giống như pháo hoa nứt toạc, hàng tỉ vạn phiến vỡ ánh trăng bao phủ toàn bộ bóng tối.
Mắt Nhiếp Hà bị ánh sáng đâm vào nhịn không được nhắm lại, tiếng vù vù giống kén tằm bao bọc lấy cô.
Không biết qua bao lâu, chờ thế giới lần thứ hai yên lặng xuống, Nhiếp Hà mở bừng mắt.
Ngoài dự đoán, Nhiếp Hà rốt cuộc thoát khỏi ảo cảnh, trước mặt cô là một tòa tháp đen đứng sừng sững.
Cô đi qua đó, hoàn cảnh chung quanh trong một khắc này trở nên vô cùng quen thuộc.
Vùng đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-yeu-duong-cung-phi-nhan-loai/2427912/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.