Chương trước
Chương sau
Đông Lang và TiểuNhung ở trong phòng bếp thương lượng đối sách, Tiền Hựu lại mang con chó lang thang tới phòng vệ sinh, ôm nó vào bồn rửa tay để tắm cho nó. Conchó này cũng không biết ở bên ngoài vui chơi thỏa thích một trận thếnào, trên người bẩn đến rối tinh rối mù.

Tiền Hựu vừa tắm châncho nó, vừa dịu dàng dạy dỗ nó, “Mày nha, có biết hôm nay mình đã làm ra bao chuyện sai trái hay không? Tại sao có thể biến cửa hàng thú cưngthành bộ dạng kia chứ? Tao hiểu biết rõ có thể là mày không thích sống ở trong lồng, thế nhưng ông chủ cũng vì muốn tốt cho mày, sẽ không làmmày bị thương. Nên mày phải đồng ý với tao, về sau không thể lại cắnloạn nữa, nếu không nhà của tao cũng đều bị mày phá hư.”

Nét mặt con chó hình như lại có chút khinh thường, nghiêng đầu không nhìn cô.

Tiền Hựu thở dài một hơi, nắm đầu của nó bắt nó nhìn thẳng vào mắt, “Màynghe hiểu không? Về sau phải ngoan, nếu không tao cũng không nuôi đượcmày.”

Con chó nghe cô nói như vậy, chợt “Hừ” một tiếng từ lỗ mũi, sau đó dùng một ánh mắt gần như châm chọc nhìn Tiền Hựu.

Tiền Hựu không khỏi bị nó nhìn mà sững sờ, ánh mắt của nó như muốn nói rõcái gì? Chẳng lẽ là đang nói: cô và những người vứt bỏ bỏ tôi trước đâycũng không có gì khác nhau sao?

Cô sờ sờ lỗ tai con chó, “Chỉ cần mày ngoan ngoãn, tao sẽ chăm sóc mày thật tốt. Nhưng nếu như mày rấtnghịch ngợm, phá hư nhà của tao, ta nuôi mày thế nào? Một tháng tiềnlương của tao chỉ có một chút nhỏ......”

Con chó trực tiếptránh r khỏi ngực cô, nhảy xuống sàn nhà vẫy vẫy nước trên người, khinhmiệt liếc Tiền Hựu một cái, nghênh ngang đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Tiền Hựu vốn chỉ là nghĩ dạy dỗ tốt nó một chút, không ngờ nó phản ứng lớnnhư vậy! Xem ra trước kia khẳng định là nó chịu không ít tổn thương đi,cô vội vã cầm khăn lông đuổi theo, “Ai a, mày đừng chạy, lau khô nướcđã.”

Người con chó đen ướt nhẹp trực tiếp giẫm lên trên ghếsalon, ngước đầu cao mặc cho Tiền Hựu chà xát trên người nó, không biếtvì sao, mặc dù hiện tại nó có vẻ kiên cường, giống như dáng vẻ cái gìcũng không quan tâm, Tiền Hựu lại cảm thấy thật ra thì nội tâm nó rấtyếu đuối. Cô không khỏi gãi ẫi cổ của con chó, dịu dàng nói: “Đươc rồi,vừa nãy là tao nói không đúng, mày đừng để ở trong lòng. Ưm đúng rồi,toa còn chưa có đặt tên cho mày đâu, mày nói tao gọi mày là gì mới tốtđây?”

Vừa mới dứt lời, Đông Lang liền bưng khoai tây xào từ phòng bếp đi ra, lạnh nhạt nói: “Nó tên là Khẳng*.”

*Bằng lòng hoặc đồng ý

”Khẳng?” Tiền Hựu chớp mắt mấy cái, “Cái tên này không tệ, cũng rất khác biệt!Mày thích tên này không?” Cô tiến tới gần hỏi con chó đen.

Conchó đen vốn là muốn cho Tiền Hựu một ánh mắt khinh bỉ, nhưng lại bị năng lượng cường đại trên người Đông Lang kìm giữ, chỉ có thể nhẫn nhịn cúithấp đầu xuống.

”Xem ra nó thích cái tên này, quá tốt rồi...,vậy sau này liền gọi mày như vậy.” Tiền Hựu vui vẻ tán thành xoa xoađầu, quay đầu đi đi nhìn khoai tây xào của Đông Lang, “Oa......Hình như trông cũng rất tốt!”

Đông Lang khẽ mỉm cười, chuyển đũa cho cô, “Em nếm thử một chút?”

”Ừ.” Tiền Hựu gắp khoai tây lên nếm thử một miếng, sau đó sắc mặt liền thay đổi.

”Làm sao vậy, ăn không ngon sao? Quá mặn sao?” Đông Lang khẩn trương hỏi, thời điểm anh vừa bỏ muối anh liền rối rắm nửa ngày.

Tiền Hựu nuốt khoai tây xuống, giống như một con thỏ nhào tới trong ngựcĐông Lang, hét lớn lanh lảnh: “Ngon —— ngon —— ăn ngon! Anh thật khôngbiết làm cơm sao? Không gạt em chứ? Làm sao sẽ làm ăn ngon như vậy!”

Đông Lang ôm lấy thân thể mềm nhũn của cô, nhất thời thở phào nhẹ nhõm,“Thật sự ăn ngon? Vậy thì tốt...... Anh còn sợ em không thích.”

”So với trong tiệm cơm làm đều ăn ngon!” Tiền Hựu giống như một con gấukoala ôm lấy cánh tay Đông Lang, mặt lo âu nhìn anh, “Làm sao bây giờ,anh vừa đẹp trai vừa dịu dàng, bây giờ còn biết nấu cơm rồi! Anh tốt như vậy, có thể nhìn em không lọt mắt hay không?”

”Sẽ không đâu, emnghĩ bậy bạ gì vậy.” Đông Lang cười nhét cô đến bên sô pha ngồi xuống,“Còn có ba món ăn chưa có làm, em chờ anh một lát, đói bụng trước ănkhoai tây đi đã.”

Tiền Hựu ngoan ngoãn gật đầu một cái. Đông Lang nghiêng đầu ánh mắt liếc nhìn Khẳng ở bên cạnh nhìn mình chằm chằm, hơi nheo mắt, nói: “Mày ở yên tại chỗ đợi, không cho phép quấy rối.”

Giọng nói mặc dù bình thản, nhưng hình như trong đó lại có mấy phần mạnh mẽ thô bạo không cho cự tuyệt.

Khẳng bị cỗ áp chế của anh phóng ra, ngay cả động cũng không động được, chỉcó thể cắn răng oán hận nhìn Đông Lang đi vào phòng bếp.

TiểuNhung cảm thấy Khẳng bị áp chế, nhất thời dương dương tự đắc vểnh cáiđuôi lên vòng quanh vòng lại, còn thỉnh thoảng dùng móng vuốt gãi gãimấy cái ở trên đầu hắn ta.

Khẳng nhỏ giọng cảnh cáo nó, “Gâu Gâu!”( phiên dịch: ngươi chờ đó cho ta!)

Tiểu Nhung vặn cổ một cái, “Meo!” ( phiên dịch: chờ thì chờ!)

Tiền Hựu nghe không hiểu hai con động vật trao đổi, chỉ cảm thấy hìnhnhư bầu không khí chúng nó có chút không đúng như là giương cung bạtkiếm, chẳng lẽ là bởi vì Đông Lang tới rồi? Mặc dù anh không phủ nhậnyêu thích mèo, nhưng mà hình như con chó rất nghe lời anh.

Vì vậy cô gật đầu đồng ý suy nghĩ, “Mày thích Đông Lang, về sau tao để anh ấy tới thăm mày nhiều hơn được không?”

Khẳng: “......” Quỷ mới đồng ý!

Một lát sau, Đông Lang làm xong món ăn còn lại, hai người ngồi ở trước bàntrà nhỏ dùng cơm, Tiền Hựu chuẩn bị thức ăn cho mèo và thức ăn cho chósang một bên, khiến con chó phải ăn cùng tiểu Nhung.

Đông Langhài lòng thu hồi áp chế, dùng dư quang báo cho tiểu Nhung biết một cái,sau đó lập tức nhào người qua qua, “Meo ngao” thét lên một tiếng, quayvề phía nó ( Khẳng) vừa cắn vừa cào. Dĩ nhiên nó không thể nào chịuthua không đánh trả, vì vậy một mèo một chó nhanh chóng đánh nhau ở trên sàn nhà, lực chiến đấu của tiểu Nhung thật ra thì cũng không coi làyếu, nhưng đánh không được bao lâu thì chợt kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.

Khẳng: “......”

Đây là cái gì? Hắn ta (Khẳng) còn chưa có làm gì nó(tiểu Nhung),thế nào không hiểu sao lại tự ngã rồi hả?

Cả người Tiểu Nhung run rẩy, khập khiễng chạy tới bên Tiền Hựu, trong đôi mắt to xinh đẹp đầy nước.

Hai con động vật đánh nhau xảy ra quá đột ngột, Tiền Hựu còn chưa kịp phảnứng, tiểu Nhung đã chồng chất vết thương, cô đau lòng ôm mèo vào trongngực, “Mày làm sao vậy, có đau hay không? Tao đưa mày đi bệnh viện đi!”

”Meo......” Tiểu Nhung suy yếu tựa vào trong lòng cô, khẽ lắc đầu, sauđó dùng móng vuốt vuốt mặt của Tiền Hựu, ý bảo chính mình không có việcgì.

CUối cùng Tiền Hựu tức giận, con chó phá hư đồ dung trong nhà còn chưa có tính, thế nhưng bây giờ thậm chí ngay cả tiểu Nhung cũng bị khi dễ! Cô nhìn chằm chằm Khẳng, tức giận nói: “Tao mới vừa nói với mày như thế nào, làm sao mày lại không chịu nghe lời! Mày xem mày đánh tiểu Nhung thành dạng gì rồi!”

Đông Lang ở một bên không biến sắcnói: “Mèo và chó vốn không hòa hợp, hai con này lại đánh đến như vậy,vẫn là đừng nuôi ở cùng nhau. Không bằng, con chó này để anh nuôi đi.”

Tiểu Nhung trong ngực Tiền Hựu đúng lúc meo lên một tiếng, ánh mắt nhìn Khẳng tràn đầy khiêu khích.

Khẳng: “......”

Đáng ghét! Con mèo gian trá! Nó căn bản không bị thương! Hắn ta hiểu rồi,Đông Lang liên hiệp với con mèo kia cùng nhau bẫy mình! Muốn tìm cáchbắt mình rời khỏi nha Tiền Hựu!

Tiền Hựu nghe đề nghị của ĐôngLang, hơi trầm mặc chốc lát. Hai con sủng vật đối với cô mà nói đều quan trọng như nhau, nhưng nếu như bọn chúng ở chung một chỗ có thể cuộcsống sẽ gặp nguy hiểm, cô lại không thể không bắt bọn chúng tách ra.

Cô chần chờ nhìn Đông Lang, “Nhưng mà, công việc của anh rất bận? Có thời gian nuôi chó sao?”

”Em yên tâm.” Đông Lang gật đầu một cái, ý vị sâu xa liếc Khẳng một cái, “Anh nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

Khẳng: “......”

Sẽ chăm sóc mình thật tốt mới là lạ! Không được, nó nhất định không thể để cho Đông Lang dẫn mình đi, nếu không sẽ không có cơ hội đến gần TiềnHựu rồi!

Vì vậy Khẳng nặn ra nước mắt bi thương lần nữa, nằm rạptrên mặt đất dịch một chút đến bên chân Tiền Hựu, ôm bắp chân của côĂng...ẳng...khóc thút thít, khóc đến đau lòng như muốn đau thấu timgan.

Tiền Hựu không khỏi mềm lòng, nhưng tiểu Nhung vẫn còn suyyếu nằm ở trong lòng, cô hạ lòng sắt đá nói: “Mày...... Chúng mày ở chung một chỗ lại đánh nhau, tao không có biện pháp nuôi hai chúng màymột chỗ.”

”Ăng ẳng...Ăng ẳng......” Chịu khóc đến thở khôngra hơi, đôi mắt màu tím đậm thương tâm nhìn Tiền Hựu, giống như lòngcũng vỡ nát rồi.

Tiền Hựu: “......”

Cô thở dài, “Nógiống như thật lệ thuộc vào em...... Nếu không, nếu không cứ để cho nó ở lại đi? Em sẽ trông nom bọn chúng, lúc em không có mặt, liền nhốthai đứa chúng nó ở hai gian phòng khác nhau.”

Đông Lang nhìn vẻmặt rối rắm không thôi của Tiền Hựu, nhất thời cũng đau lòng. Cuối cùnganh thở dài nói: “Thôi, em muốn nuôi thì nuôi đi.”

Tiểu Nhung lập tức không giả bộ yếu đuối, đứng dậy, mắt to kinh ngạc nhìn anh chằmchằm, “Meo meo? Meo meo!” ( phiên dịch: anh nói cái gì? Tôi mới vừa khổcực như vậy làvì cái gì!)

Đông Lang khẽ lắc đầu đối với tiểuNhung một cái, sau đó nhìn về phía Tiền Hựu, “Anh nghĩ anh có biện phápkhiến Khẳng nghe lời không quấy rối, em giaonó cho anh, ngày mai anhhuấn luyện tốt sẽ trả cho em.”

Tiền Hựu có chút vui mừng, “Thậtsao? Anh còn có thể huấn luyện chó?” Có điều lời nói khiến cô cũng tin,bạn trai của cô liền học được nấu ăn nhanh như vậy, quả thực là không gì làm không được, dĩ nhiên dạy chó cũng sẽ được rồi!

Đông Lang gật đầu, “Yên tâm đi.”

Cuối cùng Tiền Hựu vui vẻ, cô gãi đầu nó đồng ý, “Quá tốt á..., hôm nay mày ngoan ngoãn trở về nhà cùng Đông Lang.”

Gương mặt của Khẳng không chút tình nguyện, nhưng Đông Lang ngồi ngay bên cạnh, căn bản hắn ta không có cơ hội để phản kháng.

Vì vậy hai người vui vẻ ăn cơm xong, làm tổ ở trên ghế sa lon xem TV mộthồi, thấy thời gian không còn sớm, Đông Lang liền tính toán dẫn Khẳngrời đi.

Tiền Hựu đứng ở cửa vẫy cánh tay nhỏ bé với Khẳng, ĐôngLang bất đắc dĩ cười, “Yên tâm đi, tối mai gặp mặt thì anh đưa nó trởlại, đến lúc đó nhất định nó sẽ ngoan ngoãn.”

”Uh, em tin tưởnganh!” Tiền Hựu nhào qua hôn chụt một cái trên mặt của Đông Lang, độtnhiên bị tập kích khiến Đông Lang đỏ mặt, anh ho nhẹ một tiếng, trầmgiọng nói: “Được rồi, anh đi đây, khóa kỹ cửa.”

Cho tận đến lúcđi ra, ửng hồng trên mặt Đông Lang mới dần dần biến mất. Anh cảm thấytrên cổ có chút hơi ngứa, duỗi tay sờ, ngạc nhiên phát hiện thế nhưnglại mọc lông.

Anh không khỏi giật mình, trăng tròn lần sau cònchừng mấy ngày mới đến, theo lý thuyết bình thường anh có thể khống chếbiến thân tốt, nhưng vì cái gì hiện tại lông đã dài ra rồi hả?

Là bởi vì Tiền Hựu sao?

Sau lần trăng tròn trước, Shani đã đề cập tới với anh, sau khi Đông Langbiến thân cảm xúc phập phồng lớn hơn rất nhiều so với trước kia. Cô chorằng yêu đương là nguyên do, trước kia trong tộc cũng không có thiếungười sói đang yêu xuất hiện tình huống tương tự, qua một đoạn thời gian sau là có thể chuyển biến tốt.

Nhưng mà Đông Lang không có cáchnào yên tâm, bởi vì nếu anh không thể hoàn toàn khống chế biến thân, vậy thì có có thể làm hại tới Tiền Hựu! Anh cũng không muốn lúc hai ngườiăn cơm đột nhiên răng nanh anh dài ra cắn đứt cổ của cô ấy!

Vốnchỉ nghĩ đến gần những ngày trăng tròn kia cách xa Tiền Hựu là tốt rồi,nhưng nếu như bây giờ lúc nào anh cũng có thể mất khống chế, như vậy làm sao ở cùng một chỗ với cô ấy?

Đông Lang đứng ở bên cạnh xe, có chút căm hận nhìn lên trăng sáng trên trời.

Cuối cùng Khẳng bị anh xách ra không thể chịu nổi, tránh thoát khỏi tay củaanh, tung người nhảy một cái, lăn lộn trên mặt đất, đột nhiên biến thành một người đàn ông tóc đen.

”Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Khẳng tức giận hỏi.

Đông Lang lạnh lùng nhìn hắn, “Lời này nên nên là tôi hỏi cậu đó, tại saomuốn đến gần tiểu Hựu? Không phải tôi đã nói nên cách xa cô ấy một chútsao?”

Khẳng nhíu mày hừ cười, “Tôi chính là nhìn gương mặt giảnhân giả nghĩa kia không vừa mắt, muốn lột mặt nạ giả tạo của cô ta, như thế nào? Anh là bị khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần của cô ấy lừa! Tôi sẽchứng minh cho anh thấy!”

Mắt Đông Lang khẽ híp một cái, ánh mắtnguy hiểm l..e.qu.y.d.o.n thẳng tắp đâm về phía Khẳng, “Không cho nói cô ấy như vậy, nếu không tôi không ngại lấy danh nghĩa tộc trưởng xử phạtcậu. Cậu nên biết, cậu đã làm những chuyện xấu kia đủ để cho cậu bị nhốt vào Sâm Lâm, nếu như không phải là cha mẹ của cậu ở trong tộc cầu xinthay khắp nơi, em gái của cậu khổ cực xử lý những phiền toái kia thaycậu, cậu cho rằng các Trưởng lão sẽ đồng ý tha cho cậu một cái mạng sao? Khẳng, coi như cậu không thích loài người, cũng nên suy nghĩ một chútvì người thân của mình.”

Nhắc tới”Sâm Lâm”, cho dù cố tình làmbậy Khẳng cũng không khỏi khẽ run một cái. Lại nghĩ đến cha mẹ và em gái của mình, cuối cùng cúi đầu không lên tiếng.

Đông Lang khẽ thởdài một cái, “Chúng ta cũng đã trưởng thành, coi như lúc nhỏ loài ngườilàm hại chúng ta, đó cũng là sai lầm của bọn họ, chẳng lẽ cậu phải cùngnhững người kia sai lầm giống nhau? Học lớn lên, học tha thứ đi, Khẳng,không cần cứ như đứa bé chưa trưởng thành.”

Khẳng cười nhạo mộttiếng, trong giọng nói nhưng có chút mất mát, “Tôi không làm được ngườikhoan hồng độ lượng, lại càng không hiểu tại sao nhất định anh phải đitìm bạn gái loài người.”

Đông Lang nghiêm túc nhìn hắn ta, “Về sau cậu sẽ rõ, tiểu Hựu là cô gái tốt bao nhiêu.”

Khẳng nghi ngờ nói: “Sau này?”

Đông Lang khoanh tay trước ngực, nhìn hắn ta, “Đúng, về sau. Tôi không muốncậu tiếp tục ở bên cạnh cô ấy, nhưng bây giờ, cô ấy rất yêu thích cậu,đã như vậy, cậu cứ tiếp tục lấy hình dáng chó cưng đợi ở bên người cô ấy đi, chẳng qua tôi sẽ áp chế tất cả lực lượng của cậu, để cho cậu khôngcó biện pháp phá hoại, đến lúc đó, con mèo nhỏ kia cũng có thể ngàyngày khi dễ cậu.”

“...... Anh dám!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.