【 ảo tưởng cùng thực tế 】
Tiền Hựu mới vừa bất tỉnh, con mèo nhỏ trong ngực cô cũng suy yếu ngã xuống, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Hạ Khiêm Nghiêu đặt một bàn tay lên bả vai Tiền Hựu, một cái tay khác baotrùm ở trên người con mèo nhỏ, chậm rãi rót năng lượng vào thân thể củabọn họ, tạm thời khiến vết thương của Tiền Hựu ngừng chảy máu, anh thởphào nhẹ nhõm, hỏi con mèo nhỏ, “Không phải ta kêu Tiểu Hắc tới sao? Thế nào biến thành mày đến đến rồi? Chỉ bằng chút bản lãnh của mày, cho làmình có thể đánh được tên kia sao?”
Mèo Chinchilla suy yếu lêntiếng: “Meo meo meo meo...... Meo meo......” ( phiên dịch:Tộc trưởng đại nhân, mặc dù trước đó tôi không biết mình đã làm sai chỗnào, nhưng mà lúc này tôi phải bảo vệ người là người trong lòng tôi, xin người có thể hay đừng đuổi tôi đi được không?)
“......” Hạkhiêm Nghiêu dụi mắt, nặng nề thở dài, ôm Tiền Hựu và Tiểu Miêu vàotrong ngực, “Ai nói muốn đuổi mày đi, ta chỉ là kêu mày đi tới chỗ chịhai làm việc thôi!”
Mèo Chinchilla: “Meo meo ô ô ô ô ô......” ( phiên dịch: tôi rất sùng bái Tộc trưởng đại nhân, muốn làm việc ởbên người ngài, làm ơn.)
”Được rồi được rồi, biết! Mày đừng kêu lên, nghỉ ngơi thật tốt.” Hạ Khiêm Nghiêu nói, “Có người tới đấy, yên tĩnh.”
Con mèo lập tức yên tĩnh lại, Hạ Khiêm Nghiêu vừa quay đầu nhìn về phíanhững con mèo khác và Tiểu Báo trong rừng trúc nói, “Đều đi đi, hôm naylàm phiền chúng mày.”
Bầy mèo khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-yeu-duong-cua-nguoi-soi/3230847/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.