“Cho dù cậu đi đến đó thì có thể giúp được gì? Còn không phải sẽ trở thành đồ ăn cho đám Ma tộc đó à?”
Nghe được thanh âm từ phía sau truyền tới, tôi dừng bước.
“Dù biến thành đồ ăn cho chúng cũng còn tốt hơn đi làm một con rùa rụt cổ!” Tôi xoay người thất vọng nhìn Ngao Ưng, “Ông lại muốn vứt bỏ nơi này thêm lần nữa sao?”
Nếu ông ta rời đi một lần, rồi lại tiếp tục trở về, điều đó chứng tỏ nơi này rất quan trọng đối với ông ta. Nhưng bây giờ ông ta lại muốn bỏ mặc nơi này thêm lần nữa. Tôi thật sự không thể hiểu nổi.
“Chú hai, anh ta nói đúng! Hồng Liên gia chúng ta sao có thể bị người khác cho rằng phải xa xứ vì trốn tránh Ma tộc cơ chứ?” Một thằng nhóc khoảng chừng mười tuổi xông vào, hai bên hông giắt song đao, trang bị đầy đủ.
“Thiếu gia Ngao Liệt!” Quản gia bảo thằng nhóc trở về phòng, nhưng nó vẫn không chịu đi. Thằng bé bước đến trước mặt Ngao Ưng, quỳ một gối xuống, “Khi còn sống mẹ vốn đã không muốn rời xa nơi quê cha đất tổ này, lúc lâm chung cũng ôm nỗi tiếc hận vì không thể một lần nhìn lại quê hương. Nay Ngao Liệt xin chú hai nghĩ lại, đừng lặp lại sai lầm năm xưa.”
“Hỗn xược!” Quản gia lớn tiếng quát bảo thằng bé dừng lại, nhưng bị Ngao Ưng ngăn cản.
Ông ta thu lại nụ cười giễu cợt, nghiêm túc nói với tôi, “Cậu thấy rồi đấy, trong tộc ta cũng có phụ nữ và trẻ em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ve-cua-hang-nhang-den-tu-dang/2763590/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.