Buổi chiều tôi cùng với Tiết Mẫn đi mua đồ, đành phải thu hồi lại Hử. Nếu Hử thông minh một chút thì tốt rồi, có thể phụ giúp tôi việc trong cửa hàng, nhất định có thể lôi kéo được một đám khách hàng nữ cho xem.
Vừa đi tôi vừa nghĩ có nên dạy Hử cách tính tiền cùng phân biệt chủng loại hàng hóa không, còn phải huấn luyện thêm cho nó về cách phục vụ khách hàng nữa chứ. Nghĩ ngợi mãi đến suýt chút nữa tôi cũng ném Tiết Mẫn ra sau đầu luôn.
Cô ấy không nói tiếng nào, thật sự rất dễ bị bỏ quên. Trên mặt cô ấy còn dán băng cá nhân, bộ dáng trông rất thảm hại. Mấy cô nữ sinh kia cũng quá đáng, lại đem mặt cô ấy đánh thành thế này đây.
“Cậu khỏe chứ?” Tôi dừng lại, “Hay là cứ nói cho giáo viên đi.”
Tiết Mẫn hơi sửng sốt, lại lắc đầu, “Không cần.”
“Nhưng mà mấy cô ấy sẽ đối xử với cậu thậm tệ hơn đó.” Mấy chuyện này mà cứ nhịn mãi, đối phương chắc chắn sẽ bắt nạt bạn càng dữ hơn.
Tiết Mẫn đột nhiên ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên tôi mắt đối mắt với cô ấy. Trong đôi mắt kia không có nao núng hay e ngại mà người bị bắt nạt nên có, cũng không có phẫn nộ hay bi thương gì. Cô ấy rất bình tĩnh, thật ra cô bé này nhìn cũng không đơn giản như bên ngoài.
“Tại sao cậu lại giúp tôi?”
“Bởi vì…” vì tôi nhìn thấy bóng dáng của mình trên người cậu.
Lời đã chực chờ bên miệng nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ve-cua-hang-nhang-den-tu-dang/2763531/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.