Chương trước
Chương sau
Giọng nữ đậm chất địa phương, thong thả uyển chuyển, nhưng lại được truyền đến từ một nơi tối tăm mịt mờ, thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Tôi cùng Phong Lôi Tốn liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng chạy về phía phát ra tiếng chuông. Mà xung quanh đoạn đường hầm này cũng không có trám xi-măng, tiếng chuông là từ trong bức tường phát ra.

Bùn đất có hơi mềm nhão, không giống như những chỗ khác. Tôi ngồi xổm xuống dùng tay vốc lên, Phong Lôi Tốn bảo tôi tránh ra. Rồi rút ra lá bùa niệm chú ngữ.

“Triệu hồi Lôi thần, lập tức nghe lệnh.”

Một ánh chớp lóe lên, đánh xuống bùn đất tạo thành một cái hang to. Lúc tôi còn đang lo lắng liệu chỗ này có sụp xuống hay không, Phong Lôi Tốn đã dẫn đầu bước vào trong hang. Tôi cũng chỉ đành bước thật nhanh đuổi theo.

Rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy được bên trong đó là một hang động nhỏ, còn di động của Trần Tịch thì nằm ở giữa hang.

Tôi tới nhặt nó lên, phía trên hiện ra dãy số của tôi vừa gọi tới. Điều kỳ lạ chính là ở đây chỉ hiển thị cuộc gọi của tôi vài phút trước, mà mấy cuộc gọi trước nữa thì không có.

Trong lòng đang nghi hoặc, sau lưng tôi bỗng truyền tới tiếng sột soạt rất khẽ, tôi mạnh quay đầu lại, ánh sáng đèn pin quét đến một cái bóng vừa lướt nhanh qua.

“Chuột sao?”

“Không phải.” Phong Lôi Tốn cầm trường kiếm trong tay chắn trước mặt tôi, vẻ mặt đề phòng, “Bây giờ chầm chậm lui ra ngoài.”

Cái hang rất hẹp, cũng không sâu, đại khái rộng khoảng năm thước. Thế nhưng nó lại nối liền với vài cái hang nhỏ khác, cái nào cái nấy tối đen như mực, đèn pin cũng rọi không tới. Để tránh phát ra tiếng động, tôi tắt bộ đàm, xung quanh lập tức yên tĩnh.

Một lúc sau, âm thanh sột soạt kia lại vang lên. Nó chuyển động cực nhanh, đèn pin cũng lia theo không kịp, chỉ có thể nhận biết được đó là một thứ lớn hơn con chuột một chút và đang chạy qua rất nhanh.

“Nó rốt cuộc là thứ gì?”

“Quan tâm làm gì! Chạy mau!” Phong Lôi Tốn đẩy tôi một cái, cầm trường kiếm trong tay bắt đầu niệm chú. Thanh âm cực kỳ gấp gáp, tôi có cảm giác rằng cậu ta cũng đang sợ hãi.

Tôi xoay người chạy về phía lối vào, bỗng dưới chân vấp một cái, cả người liền ngã lăn ra đất. Tôi định đứng lên, lại cảm thấy chỗ mắt cá chân cực kỳ đau đớn, có một thứ rất mạnh đang nắm chân tôi, kéo tôi về phía sau.

Tôi hoàn toàn không kịp nhìn thấy thứ gì đang lôi mình đi, trong lòng sợ hãi vô cùng, lớn tiếng gào lên, hai tay cố gắng bấu víu xung quanh. Một bàn tay kéo tôi lại, giọng nói Phong Lôi Tốn truyền đến từ trên đỉnh đầu.

“Nam mô tất để, tất để, tô tất để, tất để già la…”

Phật Thuyết Kinh Đại Hắc Long Chiến Thắng Ngoại Đạo Hàng Phục Thần Chú.

Thanh âm cậu ta trầm thấp hơn bình thường rất nhiều, tôi hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ biết đó là chú ngữ. Trường kiếm lướt ngang, tôi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gào thét, đó không phải là âm thanh do con người hay động vật phát ra. Nó tựa như thanh âm ác quỷ trong đêm đen, mang theo oán độc rất sâu nặng.

Cái sức mạnh lôi kéo cổ chân tôi biến mất, không quan tâm mắt cá chân đau đớn, tôi dùng hết hai tay hai chân, nhanh chóng lê lết về phía lối vào. Nhưng thanh âm sột soạt càng vang dội bên tai tôi, dường như số lượng rất nhiều. Phía sau chợt truyền đến tiếng gầm rú của Phong Lôi Tốn.

Tôi quay đầu phát hiện cậu ta đang bị thứ đó kéo lê trên đất, hai tay nắm chặt trường kiếm cắm sâu vào đất. Tôi kinh hãi, xoay người kéo cậu ta.

“Đừng quan tâm tôi… Mau đi gọi người…”

Lúc này tôi mới nhớ tới cái bộ đàm, nhanh chóng bật lên la to cứu mạng với người bên kia. Trường kiếm đã bắt đầu nghiêng qua, cậu ta cũng gần như không cầm cự nổi nữa. Tôi nằm sấp xuống kéo cậu ấy lại, chợt cảm thấy có thứ gì bò lên cổ tay tôi.

Đèn pin rơi trên đất chỉ có thế chiếu tới một góc, thứ đang di chuyển trên cổ tay tôi chính là một bàn tay màu đen.

Da đầu tôi liền tê dại, tôi kinh hoàng hét to, bỗng đỉnh đầu chợt cảm thấy nóng cháy. Một ngọn lửa từ lối vào bắn đến, quét một vòng trong hang. Tiếng gào thét vang lên không ngừng, dường như một đám lớn mấy thứ kia đang lùi lại, phát ra từng đợt âm thanh sàn sạt như thủy triều.

Ngọn lửa kia dừng trước mặt chúng tôi, phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc. Dường như trong ngọn lửa đó tôi nhìn thấy một con sư tử đầy oai phong lẫm liệt.

Sau đó tôi hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại cũng đã ở trong bệnh viện. Bác sĩ nói tôi chỉ là bị kinh sợ, không có gì đáng lo, chỉ là trên mắt cá chân lại xuất hiện một dấu tay màu đen. Kẻ xảy ra chuyện mới chính là người cùng tổ lão Trương. Nghe nói người nọ bị mất luôn nửa cái chân.

Phong Lôi Tốn bị dạy dỗ một trận, còn bị bắt làm kiểm điểm. Mà tôi chỉ là bị cảnh cáo không được nhúng tay vào chuyện này nữa. Lão Trương cho tôi một tấm bùa, nói là đốt rồi uống vào là có thể làm biến mất dấu tay trên mắt cá.

Nhớ tới bàn tay màu đen kia, thật sự khiến tôi phải rùng mình.

Về đến nhà thì cũng đã khuya, may là lão Trương đưa tôi về, anh họ cũng không nói gì. Tôi nhanh chóng uống nước bùa rồi tắm rửa trèo lên giường.

Anh họ có lẽ rất mệt mỏi, vừa nằm xuống là đã phát ra tiếng hít thở đều đều. Tôi cố tình chui chui vào lòng ngực anh, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm được chút.

Di động của Trần Tịch đã giao cho bác Trần xử lý. Nhưng tôi vẫn còn chút nghi ngờ, Trần Tịch đâu phải là ở nơi đó mà gặp chuyện không may, vậy vì sao di động lại nằm ở chỗ đó? Vì sao lúc chúng tôi đi tới đó di động mới đổ chuông?

Tuy rằng tiếng chuông kia chỉ vang một chốc liền bị ngắt, nhưng cũng đủ để tôi phải lưu tâm. Lúc tôi lục lại nhật ký cuộc gọi, trong mấy phút trước ngoại trừ tôi ở bên ngoài cũng không có bất kỳ ai gọi tới di động Trần Tịch. Nói đúng hơn là chuông điện thoại vang lên không phải vì có cuộc gọi tới, mà là di động đã được cài đặt để tự phát tiếng chuông.

Nơi dưới lòng đất đó, thứ kia đã dùng di động làm mồi nhử để dụ chúng tôi sập bẫy!

Ý nghĩ này khiến tôi rợn cả tóc gáy. Nơi bị bàn tay ma quỷ kia nắm lấy tựa như lại âm ỉ đau. Tôi lại chui chui vào lòng ngực anh họ, nhưng lại không cách nào ngăn được nỗi bất an đang dần khuếch tán trong lòng.

Trong bóng đêm vang lên tiếng sột soạt rất khẽ, tôi chỉ tưởng đó là mấy con gián. Tôi nghĩ trong bụng ngày mai phải lấy thuốc sát trùng thoa lên vết thương mới được. Thế nhưng âm thanh kia lại càng ngày càng lớn, cơn buồn ngủ của tôi liền tiêu tan, thanh âm này rất giống thứ tiếng động mà tôi nghe thấy trong hang.

Thanh âm này như là do thứ gì lướt qua rất nhanh mà phát ra, vang lên từ phòng khách di chuyển dần về phía phòng ngủ. Bởi vì mở điều hòa nên cửa phòng đã được đóng lại. Tôi dường như nghe được có tiếng móng vuốt đang cào cào cửa.

Tôi bật người ngồi dậy, đang định vươn tay bật đèn, cánh cửa đóng chặt lại phát ra tiếng vặn mở, sau đó là tiếng đóng cửa. Tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh như đóng băng, đến máu cũng như bị đông lại.

Một bàn tay đặt trên vai tôi, tôi thét lên một tiếng chói tai.

Giọng nói mơ màng của anh họ truyền tới, “Em lại gọi quỷ đó hả?”

Tôi không trả lời anh, nhanh chóng ấn xuống công tắc đèn đầu giường, đèn lại không sáng.

“Đèn hỏng rồi sao? Kỳ quái, trước khi ngủ còn tốt mà…” Bên cạnh phát ra tiếng quần áo ma xát, có lẽ anh họ định đứng dậy đi mở đèn lớn trong phòng.

“Anh họ, đừng động đậy!” Tôi đè lại anh, dùng ngón tay ra hiệu anh đừng phát ra âm thanh. Ánh sáng mỏng manh từ phía xa xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, thanh âm sột soạt của thứ đang giấu mình trong bóng đêm đã ở sát bên giường.

“Thứ gì vậy? Chuột à?” Anh họ bật đèn màn hình di động lên, rọi xuống chân giường. Vừa lúc chiếu tới một thứ đang lướt qua.

Quả nhiên bị nó bám theo rồi! Trái tim tôi trong nháy mắt như chìm xuống vực sâu, từ đầu đến chân đều lạnh lẽo. Muốn gọi điện thoại tìm công hội cũng không còn kịp rồi. Thức thần cũng bị phá hỏng, tôi cũng không có kinh nghiệm trừ ma tróc quỷ gì hết.

Phải làm sao bây giờ a?

Mồ hôi lạnh thấm ướt trán, tôi cũng không hề hay biết, chỉ biết cứng người ngồi trên giường. Tôi nghe thấy tiếng sột soạt đã đi tới trên giường. Anh họ một bên cầm di động chiếu sáng, một tay cầm gối đầu đánh qua.

“Con chuột chết tiệt! Dám bò lên giường?”

Tiếng sột soạt càng dồn dập hơn, tôi cảm thấy mắt cá chân mình bị nắm lấy, lập tức mất thăng bằng, nửa người bị lôi xuống giường, tôi theo phản xạ có điều kiện mà nắm chặt anh họ ở bên cạnh.

Không biết dưới ánh đèn di động trông tôi như thế nào, tóm lại là từ biểu tình kinh hãi của anh họ tôi có thể biết được anh đã nhận ra điều bất thường.

Tôi thét lên chói tai, chân đá lung tung, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của thứ kia. Anh họ từ giật mình cũng chuyển sang hoảng sợ, một bên hét gọi bác cả, một bên nắm giữ tôi lại. Bác cả và bác gái dường như cũng bị đánh thức, thế nhưng làm sao cũng không thể mở cửa được, chỉ không ngừng đập cửa hỏi có chuyện gì xảy ra.

Đầu óc tôi trống rỗng, nỗi sợ hãi hoàn toàn lấp đầy suy nghĩ, đánh tan ý chí của tôi. Tôi chỉ có thể như người sắp chết đuối, sống chết nắm lấy khúc gỗ nổi là anh họ mà thôi.

“Tiểu Đằng, đừng sợ… Là thứ đó đúng không…”

Trên trán anh họ chảy xuống mồ hôi lạnh, nhưng anh vẫn bình tĩnh hơn tôi nhiều. Miệng anh đột nhiên niệm: “Om mani padme hum!”

Ngữ điệu trầm thấp vững vàng, cứ niệm đi niệm lại sáu từ này, cứ như trong đó có ẩn chứa một sức mạnh to lớn. Tôi phát hiện hào quang trên người anh họ càng ngày càng chói sáng. Một dòng nước ấm vẫn luôn từ tay anh truyền tới toàn thân tôi, khiến cảm giác sợ hãi trong lòng cũng dần lui bước. Sau đó tôi mới biết được đó là Lục Tự Đại Minh Chú của Quan Thế Âm Bồ Tát.

Anh họ vừa niệm vừa cúi người xuống, thân thể nghiêng ra ngoài giường, muốn ôm tôi về lại. Tay anh đặt lên thứ đang kéo mắt cá chân tôi, lập tức bên tai tôi liền truyền tới tiếng gào thét đáng sợ.

Tôi cảm thấy thứ trên mắt cá chân buông lỏng, đang định thở phào, đột nhiên anh họ lại kêu lên sợ hãi, cũng mất thăng bằng mà cùng tôi ngã nhào.

Tôi nhanh chóng đỡ lấy anh họ, lại nhìn thấy rõ một bàn tay màu đen đang siết chặt cổ anh. Anh dường như rất khổ sở, hai tay không ngừng kéo vặn bàn tay kia ra, nhưng làm cách nào cũng không lôi ra được.

“Anh họ! Cố chịu một chút!”

Tôi cầm di động dùng hết sức đánh về phía cái tay kia, thế nhưng vô dụng. Mặt anh họ cũng đã trở nên tím ngắt. Trái tim tôi như ngừng đập, đầu óc hoàn toàn không nghĩ ra được cách đối phó thứ này.

Tôi chỉ có thể đánh rồi lại đánh bàn tay kia, sau đó lại vô thức niệm chú văn mà Phong Lôi Tốn đã niệm khi ở trong hang.

“Nam mô tất để, tất để, tô tất để,tất để già la…”

Di động đang đánh tới chợt lóe ra ánh sáng vàng, bàn tay đen bỗng nhiên buông ra, tôi có thể nhìn thấy rất rõ ràng trong lòng bàn tay kia há ra một cái miệng tròn, bên trong chi chít răng nanh sắc nhọn.

Rầm một tiếng, cuối cùng bác cả cũng đá văng được cửa phòng. Đèn lớn trong phòng chiếu sáng, tôi sợ tới mức ngồi phịch trên đất, thở hổn hển. Bàn tay màu đen kia đã mất tăm không thấy bóng dáng, chỉ còn để lại năm dấu tay bầm đen trên cổ anh họ.

Tôi không biết phải giải thích cho bác cả như thế nào, nhưng bác cũng không hỏi tôi bất cứ điều gì. Chỉ là vội vàng thoa thuốc cho anh họ. Bác gái ngồi cạnh tôi, còn an ủi bảo tôi đừng sợ.

“Bác gái, con xin lỗi… Đều là vì con…” Cảnh vật trước mắt tôi mơ mơ hồ hồ, đều là tại tôi dẫn tới thứ kia mới khiến anh họ suýt mất mạng.

“Tiểu Đằng, đừng khóc. Không phải lỗi của con…” Dường như không biết khuyên tôi như thế nào, bác cả chỉ đành thở dài, kéo tôi đến trước bài vị của ông nội.

“Đến đây, đốt nhang cho ông nội đi, kể lại chuyện cho ông nghe. Bảo ông phù hộ cả nhà chúng ta được bình an.”

Tôi đốt nhang xong, ở trong lòng kể hết mọi chuyện ra. Tuy rằng cảm thấy ông nội cũng không thể trở về giúp gì được, nhưng ít ra ông cũng nghe thấy, nghĩ như vậy lòng tôi cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.