“Ha ha… Quấy rầy mấy người rồi…” Tôi xấu hổ chui từ dưới gầm bàn ra, cố ý tới gần Tạ Tất An, “Tôi đang tìm đồ… cho nên…”
“A… Tìm đồ sao?” Nhìn ánh mắt Phạm Vô Mệnh, lòng tôi lập tức nảy lên cảm giác không lành.
“Xem ra nhân viên phục vụ của cửa hàng này không đủ tiêu chuẩn rồi. Phải đi gặp quản lý khiếu nại mới được.”
Xem chừng là hắn chưa nhận ra tôi. Nếu hắn biết bây giờ tôi mặc váy dài không tay như thế này, chắc chắn sẽ chế nhạo tôi ngay. Ngày mai lại không biết sẽ truyền ra tin đồn kiểu gì nữa.
Phạm Vô Mệnh đang định gọi người, tôi lập tức ngăn lại.
“Thật có lỗi, đại nhân, là tiểu nhân suy nghĩ không chu toàn, tiểu nhân xin nhận lỗi với ngài.” Tôi học theo mấy cô gái trong TV, hành lễ với Phạm Vô Mệnh.
“Tiểu nhân?” Hắn nhíu mày. Tôi lập tức sửa lại: “Nô tỳ…”
Tên quỷ Tây kia còn nói nói mấy câu, nói quá nhanh lại như đọc rap, tôi hoàn toàn nghe không hiểu. Phạm Vô Mệnh nói với tôi: “Rót rượu cho vị tiên sinh này.”
“Vâng.” Tôi cầm lấy rượu đỏ trên bàn, rót vào ly tên quỷ Tây kia. Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, dường như là đang giới thiệu món ăn cho quỷ Tây, tôi chỉ có thể nghe hiểu một ít. Không thể tin được là quỷ soa cũng nói tiếng Anh lưu loát như vậy, còn tiếp đãi cả khách nước ngoài nữa.
Trong lúc Tạ Tất An đi ra ngoài nghe điện thoại, ghế lô chỉ còn lại ba người chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ve-cua-hang-nhang-den-tu-dang/2763499/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.