Nghề nghiệp anh họ là bác sĩ, còn bác Trần thì muốn thuốc, tôi hy vọng có thể từ chỗ anh họ kiếm được chút manh mối về phương thuốc kia.
Khoa ngoại nằm tại lầu ba, vừa mới leo đến hành lang lầu hai, tôi liền chạm mặt một cô gái mặc áo dài tay cùng quần dài. Ngay lúc tôi và cô ta đụng phải nhau, may mắn động tác tôi nhanh nhẹn, một phen đỡ cô nàng dựa vào tay vịn. Trên người cô ta có một loại hương vị nhàn nhạt, tôi cảm thấy cổ tay cô tựa hồ hơi run rẩy, đang định xin lỗi, ai ngờ đối phương lại hé miệng ói ào ào vào người tôi.
May là bình đựng canh giữ nhiệt đã được bọc túi plastic cẩn thận, lại được tôi xách sang một bên, nên cũng không bị dính phải. Nếu không cho dù anh họ dám ăn thì tôi cũng chẳng dám đưa.
“Cô không sao chứ?” Khuôn mặt đối phương trắng bệch như tờ giấy, trên trán còn vươn mồ hôi. Nhưng tay cô nàng lại rất lạnh, nếu không phải cô ta còn có chân và sờ được, tôi còn tưởng là ma nữa cơ.
Biểu tình cô gái thật kỳ quái, ánh mắt dao động không ngừng, vẫn luôn không chịu nhìn vào mắt tôi, đồng tử có cảm giác hơi kỳ quái. Cô ta lấy một tay đẩy tôi ra, cũng không quay đầu lại mà lao xuống lầu.
Tôi bị cô ta đẩy đụng vào tay vịn, nếu không phải vừa nãy nhanh tay nắm được tay vịn chắc giờ tôi lăn xuống hành lang luôn rồi. Cô gái này ói hết lên người người ta mà ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ve-cua-hang-nhang-den-tu-dang/2763451/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.